Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 343: Đông Phương Ngọc

Lại một tháng trôi qua.
Một ngày này.
Thế giới Tiên Võ đột nhiên truyền ra tin tức là Đông Phương Ngạo muốn tổ chức tiên đạo đại điển, mời các đại bá chủ Tiên Võ đến.
Tiên đạo đại điển này chỉ bàn luận tiên đạo.
Đông Phương Ngạo tuyên bố, có thể truyền thụ cho mọi người tâm đắc đột phá Thần Tiên Cảnh.
Tin tức vừa ra, thế giới Tiên Võ xôn xao.
Đột phá Thần Tiên Cảnh, ai không tha thiết ước mơ?
Mặc dù biết không có chuyện Đông Phương Ngạo truyền thụ tâm đắc đột phá Thần Tiên Cảnh thật nhưng tin tức truyền ra, vẫn có vô số bá chủ Tiên Võ suất lĩnh môn hạ cao thủ tuôn tới Vũ Lăng Tiên Thành.
Trong lúc nhất thời, Vũ Lăng Tiên Thành thành tiêu điểm của thế giới Tiên Võ.
Thái Nhất Tiên Môn, Chu Thành cũng nhận được Diệp lão bẩm báo.
“Tiên đạo đại điển.” Chu Thành sắc mặt như thường.
Cử động lần này của Đông Phương Ngạo, bàn luận tiên đạo là giả, chỉnh hợp thế lực Tiên Võ là thật.
Xem ra, cuối cùng Đông Phương Ngạo vẫn ngồi không yên, muốn thu phục các phương thế lực.
Nhưng mà nếu như để cho Đông Phương Ngạo thu phục được các phương thế lực thì đúng là chuyện phiền phức với hắn.
Đặc biệt là Hải tộc, Địa Để Uyên Tộc, Tinh Không Thần Tộc, nếu như gia nhập dưới trướng Đông Phương Ngạo, vậy đến lúc đó hắn muốn tiêu diệt ba đại thế gia sẽ khó hơn rất nhiều.
“Nghe nói lần này Đông Phương Ngạo đã mời Hải tộc Hải Thần Nhất Tộc chư tộc, Địa Ngục Uyên Tộc chư tộc, Tinh Không Thần Tộc chư tộc.” Diệp lão lại nói: “Thậm chí ngay cả trận pháp tổng công hội cũng được mời.”
“Tộc trưởng Hải Thần Nhất Tộc Hải tộc đã xuất phát, chạy tới Vũ Lăng Tiên Thành.”
Diệp lão lại liệt kê những thế lực lớn siêu cấp đã khởi hành.
Chu Thành trầm ngâm, nói: “Khi nào Đông Phương Ngạo cử hành tiên đạo đại điển?”
“Một tháng sau.” Diệp lão tranh thủ đáp.
Một tháng sao?
Chu Thành thầm nghĩ trong lòng.
Xem ra, hắn phải nhanh lên.
Không biết với thực lực Nhân Tiên Cảnh nhị trọng, Dương Thần Cảnh nhị trọng của hắn thì hạn mức cao nhất có thể khống chế bao nhiêu con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh.
Tiếp theo, Chu Thành tiếp tục bế quan.
Cũng dặn dò Diệp lão nếu như không có chuyện quan trọng thì đừng tới quấy rầy hắn.
Thời gian, từng ngày trôi qua.
Càng ngày càng gần thời gian cử hành tiên đạo đại điển.
Thế giới Tiên Võ càng ngày càng nhiều bá chủ suất lĩnh môn hạ cường giả hội tụ tới Vũ Lăng Tiên Thành.
Toàn bộ Vũ Lăng Tiên Thành kín người hết chỗ, cực kỳ náo nhiệt.
Một trận chiến ở Thái Nhất Tiên Thành, mặc dù ba đại thế gia Đông Phương thế gia bại nhưng cũng không ảnh hưởng lực hiệu triệu của Đông Phương Ngạo, dù sao Đông Phương Ngạo là một vị Thần Tiên Cảnh nhất trọng đỉnh phong.
Lúc này, chỉ có một ngày nữa là đến tiên đạo đại điển.
Ngày mai chính là tiên đạo đại điển.
Trên đường phố Vũ Lăng Tiên Thành, người người nhốn nháo.
Trong quán rượu nào đó trong Vũ Lăng Tiên Thành, Trần Oánh bĩu môi, nói: “Thật sự không biết phụ thân nghĩ như thế nào, lại suất lĩnh cao thủ của trận pháp tổng công hội tới tham gia cái tiên đạo đại điển này.”
Bây giờ ai cũng biết, Chu Thành và Đông Phương Ngạo thế như nước với lửa.
Đông Phương Ngạo mời trận pháp tổng công hội Trần Thiên Bằng tham gia tiên đạo đại điển, lúc đầu, Trần Oánh cho là phụ thân sẽ từ chối, nhưng không ngờ là sẽ tới tham gia.
Bên cạnh, Cổ Dược Phi nói: “Tổng hội trưởng tới tham gia tiên đạo đại điển, đương nhiên là suy tính của riêng hắn.” Dừng lại một lúc, nói: “Tới tham gia tiên đạo đại điển, không nhất định là muốn kết minh với Đông Phương Ngạo.”
Trần Oánh hai tay nâng hai má, nói: “Không biết bây giờ Chu Thành thế nào.” Trong đầu nàng không khỏi xuất hiện bóng dáng mặc áo lam đó.
Từ sau Yêu Vương đại điển, nàng không có gặp lại Chu Thành, cũng không biết bây giờ Chu Thành như thế nào.
“Đúng vậy, không biết bây giờ Chu Thành như thế nào.” Cổ Dược Phi cũng cảm khái nói.
Ai có thể nghĩ tới, lúc ấy, tiểu thiếu niên tham gia đại hội giao lưu trận pháp không đến ba năm mà đã trưởng thành tới mức này.
Lúc đại hội giao lưu trận pháp, Chu Thành chỉ là Thánh Cảnh, cần ngưỡng vọng Cổ Dược Phi, mà bây giờ hắn đã là Nhân Tiên, đã là Yêu tộc chi vương, Ma tộc chi vương, Cửu Thiên Điện chi chủ.
Bây giờ, đến phiên hắn phải nhìn lên.
“Trần Oánh tiểu thư, hóa ra ngươi ở đây.” Ngay lúc hai người thảo luận về Chu Thành, một giọng nói không hài hòa vang lên, hai người đang ngồi ở lầu hai quán rượu, chỉ thấy một thanh niên đang dẫn theo một đám nô bộc từ chỗ cầu thang đi tới.
Thanh niên cũng anh tuấn, nhưng mà thoạt nhìn lại khiến cho người ta cảm thấy xốc nổi.
Trần Oánh nhìn thanh niên đi tới, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ phiền chán.
Thanh niên này chính là con trai của Đông Phương Tuyết, Đông Phương Ngọc.
Mấy ngày qua, từ khi nàng đến Vũ Lăng Tiên Thành, mỗi ngày đều đến làm phiền nàng, hơn nữa cho dù nàng đi nơi nào thì đối phương cũng sẽ tìm đến, chuyện này khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ phiền.
Trần Oánh không có trả lời đối phương, nâng hai má, lại nghĩ tới Chu Thành.
Nếu là Chu Thành cũng ở đây thì tốt rồi.
Đông Phương Ngọc thấy Trần Oánh không có trả lời mình, dẫn theo thủ hạ trực tiếp đi tới, sau đó ngồi xuống như quen thân lắm, hắn quay qua nhìn Cổ Dược Phi ngồi bên cạnh, tùy tiện nói: “Cổ Dược Phi, ta có việc muốn nói chuyện với Trần Oánh tiểu thư, ngươi có thể rời đi.”
Trần Oánh nghe Đông Phương Ngọc ngay cả Thánh Cảnh cũng không phải nhưng lại gọi thẳng tên Cổ Dược Phi, hơn nữa còn dùng giọng điệu ra lệnh kêu Cổ Dược Phi rời đi, thở phì phò nói: “Đông Phương Ngọc, ta không có chuyện gì để nói với ngươi.” Sau đó kéo Cổ Dược Phi: “Cổ đại ca, chúng ta đi.”
Nói xong, muốn dẫn Cổ Dược Phi rời đi.
Nhưng mà thủ hạ của Đông Phương Ngọc lại đưa tay cản hai người Trần Oánh, Cổ Dược Phi lại.
Một người trong đó lạnh lùng nói: “Trần Oánh tiểu thư, hẳn là ngươi biết Thiếu chủ của chúng ta có ý với ngươi, Thiếu chủ của chúng ta có thể coi trọng ngươi, đó là phúc phận của ngươi, đừng có không biết điều.”
Trần Oánh không ngờ là một thủ hạ của Đông Phương Ngọc mà cũng dám cản mình lại, đôi mắt đẹp tràn ngập giận dữ, quát: “Cút ngay cho ta!”
Đông Phương Ngọc giơ tay ra hiệu cho thủ hạ đó đi ra, sau đó đi đến trước mặt Trần Oánh, cười nói: “Trần Oánh tiểu thư, là thủ hạ lỗ mãng, ngươi chớ trách.”
Sau đó nói: “Ta biết ngươi thích Chu Thành, nhưng mà Chu Thành chắc chắn phải chết, chẳng mấy chốc Ngạo Thần tằng tổ đại nhân của chúng ta sẽ bóp chết Chu Thành.”
“Đông Phương thế gia chúng ta sẽ thống nhất thế giới Tiên Võ.”
“Sao ngươi phải tâm niệm một kẻ hấp hối sắp chết, chờ Đông Phương thế gia chúng ta thống nhất thế giới Tiên Võ, ngươi gả cho ta, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.”
“Chu Thành, hắn là cái thá gì.”
Nghe Đông Phương Ngọc nói Chu Thành là cái thá gì, Trần Oánh và Cổ Dược Phi không khỏi giận nói: “Im ngay!”
“Im ngay?” Đông Phương Ngọc nghe xong, nở nụ cười, sau đó ra hiệu cho tên thủ hạ vừa rồi, tên thủ hạ đó hiểu ý, đột nhiên một chưởng đánh vào sau lưng Cổ Dược Phi.
Cổ Dược Phi bị đánh bay ra ngoài, từ lầu hai quán rượu bay xuống dưới đường cái.
“Cổ đại ca!” Trần Oánh sợ hãi, phi thân lên, đi tới bên cạnh Cổ Dược Phi, chỉ thấy phía sau Cổ Dược Phi có một cái chưởng ấn đỏ như máu, khiến cho người ta nhìn mà giật mình.
Cổ Dược Phi sắc mặt tái nhợt, hắn không ngờ được là thủ hạ của Đông Phương Ngọc lại là Đế Cảnh, hơn nữa còn đột nhiên xuất thủ đánh lén.
Lúc này, Đông Phương Ngọc và thủ hạ đi tới dựa vào lan can quán rượu, nhìn xuống Trần Oánh và Cổ Dược Phi.
Trần Oánh ngẩng đầu nhìn Đông Phương Ngọc, trợn mắt nói: “Đông Phương Ngọc, ngươi quá làm càn!”
“Làm càn?” Đông Phương Ngọc không thèm để ý, nhún vai nói: “Vừa rồi thủ hạ ta chỉ muốn ra tay thăm dò thực lực Cổ Dược Phi một chút, chỉ là không ngờ được là thực lực của Cổ Dược Phi lại yếu như thế.”
Mấy ngày nay, Cổ Dược Phi vẫn luôn đi bên cạnh Trần Oánh, khiến cho hắn vô cùng khó chịu, hôm nay có thể mượn cơ hội dạy dỗ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận