Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 165: Thiên Thú sơn bảo thạch

Chu Thành không ngờ tới Băng Tuyết Phượng Hoàng lại đột nhiên xuất hiện, cũng đem yêu đan của Man Loan hung thú kia nuốt vào.
Băng Tuyết Phượng Hoàng sau khi nuốt yêu đan của Man Loan hung thú, bay về lại bên người Chu Thành, dùng đầu nhỏ ma sát vào bả vai Chu Thành, rất là thân mật.
Chu Thành sờ lên lông vũ của Băng Tuyết Phượng Hoàng.
Lần tranh tài này, tiến vào bí cảnh, cũng không có cấm chỉ đệ tử dự thi mang theo thú tiến vào, cho nên, Băng Tuyết Phượng Hoàng, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, Kỳ Lân mấy tên này cũng được mang theo vào.
Cũng không biết có phải bởi vì khí tức của thi thể Man Loan hung thú hay không, sau khi Chu Thành đánh chết Man Loan hung thú, liền không còn hung thú lại công kích với Chu Thành.
Chu Thành im lặng.
Sau khi ăn uống no đủ, Chu Thành tắt đống lửa, tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng đi đến trước một gốc đại thụ che trời, tung người đi tới ngọn cây, dự định nghỉ ngơi một đêm trên ngọn cây.
Ngay lúc Chu Thành nghỉ ngơi trên ngọn cây của gốc đại thụ kia, bọn người Tôn Vinh Đình cùng Hồ Nhược sau khi rời đi tâm tình khó mà bình tĩnh.
“Thiếu niên này là đệ tử của gia tộc nào?” Hồ Nhược lẩm bẩm nói.
“Lúc ấy tại Quang Long thương hội, hắn quen biết với mấy nữ đệ tử của Thánh Thủy cung ở Tứ Hải vương triều, quan hệ của hắn và mấy nữ đệ tử của Thánh Thủy cung kia cũng không cạn.” Đệ tử Hồ gia lúc trước bị Chu Thành giáo huấn ở Quang Long thương hội nhớ lại tình cảnh lúc ấy, nói ra.
“Ngươi nói lại tình cảnh lúc ấy một chút cho ta”: Hồ Nhược hỏi.
Vị đệ tử Hồ gia kia vừa nhớ lại, vừa miêu tả tình cảnh lúc đó.
Hồ Nhược nghe xong, vẻ mặt kinh nghi bất định: “Ngươi lúc đó hai chân quỳ xuống, có thấy hắn xuất thủ hay không?”
“Không có.” Đệ tử Hồ gia lắc đầu.
Hồ Nhược hai mắt lấp lóe, chậm rãi nói: “Đạo pháp!”
Các cao thủ Hồ gia giật mình.
“Hồ Nhược đại ca, ý của ngươi là nói, thiếu niên kia là Võ Đạo, đạo pháp song tu? Mà lại cảnh giới đạo pháp của hắn, e rằng đã đạt đến cảnh giới Hóa Hình?” Một vị cao thủ Hồ gia kinh ngạc nói.
“Sợ là như vậy.” Hồ Nhược vẻ mặt ngưng trọng nói.
“Đúng rồi, bên người hắn lúc ấy còn có một lão đầu cùng một người trung niên.” Vị đệ tử kia của Hồ gia nhớ lại nói: “Lão đầu kia, trên người mặc trận pháp bào, là nhất tinh Trận Pháp sư, người trung niên kia, dường như là người của Chư gia ở Tứ Hải vương triều.”
“Trận Pháp sư? Không lẽ hắn cũng là Trận Pháp sư a?”
“Không thể nào! Võ Đạo, đạo pháp song tu, nếu hắn cũng là Trận Pháp sư, vậy thì đây cũng quá yêu nghiệt.”
Chu Thành cũng không biết đám người Hồ gia đang bàn luận và suy đoán về mình, hắn nằm trên ngọn cây ngủ một giấc ngon lành.
Ngủ một giấc đến hừng đông.
Ánh nắng sáng sớm nhàn nhạt, chiếu vào trên khuôn mặt Chu Thành.
Chu Thành tỉnh lại, duỗi thẳng lưng mỏi.
Lúc này vừa qua khỏi năm mới không lâu, sáng sớm thời tiết còn rất lạnh, sáng sớm trên lá cây, phủ đầy sương lạnh và băng.
Chu Thành đưa tay gỡ xuống một lá cây dính sương và băng, vung tay lên, miếng lá cây này hóa thành lưỡi dao, trong nháy mắt liền phóng tới một con rắn độc màu xám đang muốn tấn công tới hướng hắn cắt thành hai nửa.
Chu Thành kiểm tra xếp hạng một hồi.
Bởi vì tối hôm qua sau khi đánh chết con Man Loan kia, Chu Thành không tiếp tục săn thú, cho nên điểm tích lũy không thay đổi, xếp hạng đã giảm xuống rất nhiều, vừa mới đẩy ra 100 tên.
Đối với cái này, Chu Thành cũng không để ý.
Ánh mắt của hắn rơi vào tên người đứng đầu bảng, đứng đầu bảng vẫn là Long Thiên.
Long Thiên điểm tích lũy đã đạt đến 100. 000!
Mà lại là hơn 109,000, đã gần đến 110. 000. .
Về phần Dương Đông, Dư Niên chỉ là hơn chín vạn.
Vị trí thứ tư là Hỏa Đồng, thứ năm thì là Mộc Hướng, thứ sáu mới là Bắc Thần Nhất Minh, lúc trước Bắc Thần Nhất Minh thứ hạng là thứ tư, giảm xuống hai tên.
Hồ Nhược tối hôm qua hắn gặp phải, vẫn là thứ bảy, về phần Tôn Vinh Đình, thì từ thứ mười thăng lên đến thứ tám, thứ chín là Tô Tiểu Tuyết của Tô gia ở Huyền Linh vương triều, thứ mười là Lôi Thiên của Lôi gia ở Lôi Viêm vương triều.
Nằm trong xếp hạng 10 vị trí đầu, từ đầu đến giờ, đều là mười người này.
Chu Thành từ ngọn cây nhảy xuống, rơi xuống đất, tiếp tục hướng về phía rừng rậm phía đi vào.
Ngay lúc Chu Thành hướng phía trước đi tới, sự việc tối hôm qua Chu Thành thi triển Long Thần Bát âm đánh giết một đầu Vương cảnh tứ trọng Man Loan hung thú, cũng đều thông qua miệng của các cao thủ Tôn gia và Hồ gia truyền ra.
Dương Đông của Hồng Liên tông sau khi nghe nói, lắc đầu cười một tiếng: ” Long Thần Bát âm cảnh giới xuất thần nhập hóa? Loại trò cười này là ai truyền ra vậy? Có người nào không biết Thiên Long môn chỉ có tổ sư của Thiên Long môn mới tu luyện thành công Long Thần Bát m, hơn nữa Long Thần Bát âm của tổ sư Thiên Long môn, cũng mới chỉ là cảnh giới đăng đường nhập thất mà thôi.”
Đối với chuyện một thiếu niên 14~15 tuổi tu luyện được Long Thần Bát âm cảnh giới xuất thần nhập hóa, hắn tất nhiên là không tin.
Mà Bắc Thần Nhất Minh sau khi nghe được, cũng đều cười trừ, tiếp tục săn thú.
Thật ra, dường như tất cả đệ tử dự thi sau khi nghe được, đều giống như Dương Đông, Bắc Thần Nhất Minh, cũng đều không tin.
Long Thần Bát âm loại đại thần thông này, rất khó tu luyện, giống tổ sư của Thiên Long môn tu luyện thành công 100 năm, cũng mới tiến vào cảnh giới đăng đường nhập thất mà thôi, một thiếu niên 14~15 tuổi, đem Long Thần Bát âm tu luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa?
Cho nên, không có mấy người tin được.
Chu Thành đi về hướng rừng rậm phía trước, trên đường đi gặp được không ít hung thú, đều là tiện tay đánh giết, không đến bao lâu, xếp hạng lại lần nữa tiến vào trăm người đứng đầu.
“Nghe nói Thiên Thú sơn phía trước xuất hiện dị bảo quang mang, rất nhiều người đều chạy tới Thiên Thú sơn!”
“Dị bảo? Không phải là bảo bối do Cửu Ma đại nhân lưu truyền a?”
Ngay sau khi xếp hạng của Chu Thành lần nữa tiến vào trăm người đứng đầu không lâu, nghe được phía trước có đệ tử bàn luận.
Thiên Thú sơn?
Dị bảo?
Chu Thành trong lòng hơi động.
Thấy mấy tên đệ tử kia tiến đến hướng Thiên Thú sơn phía trước, Chu Thành nghĩ nghĩ, cũng liền đi theo.
Ra khỏi rừng rậm, sau một giờ theo con đường, nhìn thấy một ngọn núi khổng lồ sừng sững chọc thẳng vào mây, đây chính là Thiên Thú sơn.
Thiên Thú sơn là ngọn núi nổi danh trong bí cảnh, sở dĩ nổi danh, là bởi vì bên trong Thiên Thú sơn, cư trú một con hung thú chi vương.
Đầu hung thú chi vương này, đã đột phá Tôn cảnh, cũng là một đầu Tôn cảnh hung thú duy nhất trong bí cảnh, hoàn toàn xứng đáng là Thú Vương trong bí cảnh.
Khi tới gần Thiên Thú sơn, Chu Thành phát hiện rất nhiều đệ tử dự thi cũng đều đang đuổi đến hướng Thiên Thú sơn, xem ra cũng đều nghe nói về chuyện dị bảo.
Chu Thành từ xa nhìn lại, chỉ thấy giữa sườn núi của Thiên Thú sơn, ẩn ẩn có quang mang xuyên suốt tuôn ra, rất là loá mắt, cho dù là cực xa cũng có thể nhìn thấy.
Đây chính là dị bảo mà mọi người nói tới.
Chu Thành tăng nhanh tốc độ, đi tới chân núi Thiên Thú sơn, sau đó hướng tới quang mang ở giữa sườn núi đi đến.
Khi Chu Thành đi vào giữa sườn núi, chỉ thấy giữa sườn núi đã tụ tập mấy trăm người.
Mà quang mang, được phản chiếu từ viên đá lớn phía trước, khối đá lớn kia, có độ cao bằng một người, giống như một viên bảo thạch nhiều màu sắc.
Với nhãn lực của Chu Thành, cũng không cách nào phân biệt ra được khối bảo thạch đầy màu sắc này là linh thạch gì, nhưng mà bên trong linh thạch, dường như đang chứa đựng thứ gì đó.
Phía trước Bảo thạch, lại có hai người đang giao thủ, đánh nhau rất kịch liệt, lực lượng mạnh mẽ quét sạch xung quanh.
Hai người giao thủ, một người trong đó, chính là xếp hạng thứ bảy Hồ Nhược và xếp hạng thứ 10 Lôi Thiên của Lôi gia ở Lôi Viêm vương triều.
Dưới sức mạnh của hai người, không một ai xung quanh dám lại gần
Chu Thành cũng không để ý tới hai người đang giao thủ, trực tiếp đi đến hướng khối bảo thạch kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận