Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 349: Thần kỹ

Chu Thành nghe xong, gật đầu, ra hiệu cho Cổ Dược Phi yên tâm, sau đó đùng thần hồn chi lực bao trùm, không lâu sau thì phát hiện được khí tức của Trần Thiên Bằng và khí tức của Trần Oánh.
Hắn nhìn thoáng qua Đông Phương Ngạo đang bị mười đại khôi lỗi vây giết một chút, lách mình đi tới địa lao của Đông Phương thế gia.
Không lâu sau, Chu Thành đã tìm được Trần Thiên Bằng trong địa lao, sau khi giải quyết xong cao thủ bảo vệ địa lao, hắn cứu Trần Thiên Bằng ra.
Thấy kinh mạch lẫn đan điền của Trần Thiên Bằng đều vỡ vụn, Chu Thành nhướng mày.
Trần Thiên Bằng sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, thấy sắc mặt của Chu Thành thì nở một nụ cười nói: “Ta không sao, thật ra thì kinh mạch, đan điền nát cũng được, sau này không cần phải ngày đêm khổ tu nữa, có thể sống thanh nhàn.”
Chu Thành biết Trần Thiên Bằng đang nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng mà hắn cũng không biết nên nói như thế nào.
“Chu Thành, ngươi mau đi cứu Oánh Nhi đi.” Trần Thiên Bằng nói: “Nàng đang ở trong tay Đông Phương Ngọc.”
Đông Phương Ngọc vẫn luôn có ý đồ xấu với con gái của mình, bây giờ đã qua lâu như vậy, không biết con gái của mình có sao không?
Trần Thiên Bằng lòng nóng như lửa đốt.
Chu Thành lập tức giao Trần Thiên Bằng lại cho một vị cao thủ của trận pháp tổng công hội, sau đó lần theo khí tức của Trần Oánh đi tới.
Lúc này, trong phòng của Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc đang mặt mũi sợ hãi nhìn Đông Phương Ngạo đang giao thủ với mười con khôi lỗi ở trên bầu trời xa xa.
Trần Oánh thấy trên mặt Đông Phương Ngọc lộ vẻ sợ hãi thì nói: “Đông Phương Ngọc, mau thả ta ra, chẳng mấy chốc nữa là Chu Thành sẽ tìm tới nơi này.” Nàng mới nói dứt lời thì thấy Đông Phương Ngọc vẻ mặt dữ tợn mà nhìn nàng, sau đó đi tới.
“Ngươi muốn làm gì?” Trần Oánh thấy Đông Phương Ngọc vẻ mặt dữ tợn, không khỏi sợ hãi lui lại.
“Làm gì?” Đông Phương Ngọc đi lên, đưa tay túm lấy cổ tay của Trần Oánh, liếm liếm đầu lưỡi: “Không phải là ngươi rất thích Chu Thành hay sao? Bây giờ ta lập tức động phòng với ngươi, động phòng xong thì ngươi chính là nữ nhân của ta, ta xem ngươi có còn mặt mũi thích tên tiểu tử Chu Thành đó nữa hay không!”
Nói xong, đột nhiên ném ra, ném Trần Oánh lên trên giường lớn bên cạnh đó.
Trần Oánh bị phong ấn chân nguyên, hoàn toàn không có sức phản kháng, bị quăng ra, cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn tan ra từng mãnh.
Nàng vừa sợ vừa giận, cố gắng lui về phía sau.
Đông Phương Ngọc nhìn Trần Oánh như đang nhìn một con cừu non, cười hắc hắc, đang muốn nhào tới thì đột nhiên một tiếng ầm ầm vang lên, sau đó thì thấy có người phá cửa vọt vào.
Sau lưng Đông Phương Ngọc có thêm một người, Đông Phương Ngọc sợ hãi quay đầu lại, nhìn thấy rõ người tới thì sắc mặt đại biến, hoảng sợ nói: “Chu Thành.”
Chu Thành sắc mặt lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngọc trước mặt, vung Huyết Hải Ma Nhận trong tay lên, trực tiếp xẹt qua cổ đối phương.
Lập tức, đầu Đông Phương Ngọc rơi xuống đất.
“Chu Thành!” Trần Oánh nhìn thấy Chu Thành đến thì vui đến phát khóc, vọt tới nhào vào trong ngực Chu Thành.
Mùi thơm ngát xông vào mũi.
Chu Thành cảm nhận được vẻ mềm mại trong ngực, có chút xấu hổ và đỏ mặt.
“Ngươi, không có sao chứ?” Chu Thành nuốt nước bọt một cái một cái, nói.
Trần Oánh lau lau nước mắt, lắc đầu, có lẽ là nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng lên, nói như mũi kêu: “Ta không sao.”
“Chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Chu Thành nói với Trần Oánh.
Trần Oánh khẽ gật đầu, rất là ngoan ngoãn.
Thế là Chu Thành dẫn theo Trần Oánh đi từ trong phòng ra ngoài.
Đi từ trong phòng ra ngoài, ánh nắng vừa vặn chiếu xuống, chiếu rọi bóng dáng của hai người.
Trần Oánh nhìn bóng dáng cao lớn của Chu Thành ở bên cạnh mình, trở nên hoảng hốt.
Lần trước khi nàng gặp Chu Thành ở trên Yêu Vương đại điển, Chu Thành chỉ cao ngang nàng, bây giờ hắn đã cao hơn nàng một cái đầu.
Mười bảy tuổi, Chu Thành đã cao hơn một mét tám, khí chất bất phàm, trên người có khí tức bá khí, nho nhã, khiến cho tim Trần Oánh đập như hươu chạy.
Tay Chu Thành nắm lấy tay Trần Oánh, phá không bay lên.
Bị Chu Thành nắm tay, tim Trần Oánh càng đập dồn dập hơn nữa.
Giờ phút này là giờ phút mà nàng từng tự tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần.
Chỉ là giờ phút này quá ngắn ngủi, không lâu sau thì Chu Thành đã dẫn theo Trần Oánh bay về tới hiện trường, giao Trần Oánh lại cho mấy người Trần Thiên Bằng.
Trần Oánh nhìn Chu Thành rời đi, trong lòng cảm thấy rất là mất mác.
Chu Thành trở lại hiện trường một lần nữa, bị mười con khôi lỗi vây công, Đông Phương Ngạo đã dần dần rơi vào thế hạ phong.
Có mấy lần Đông Phương Ngạo muốn phá vòng vây nhưng đều bị công kích trở về.
Mấy lần phá vây nhưng không thể nào phá vây được khiến cho trong lòng Đông Phương Ngạo càng ngày càng nóng nảy, hắn nhìn Chu Thành ở phía xa, đột nhiên mở miệng nói: “Chu Thành, mặc dù những khôi lỗi này của ngươi đều có chiến lực không yếu nhưng muốn giết ta thì khác gì người si nói mộng.”
“Chúng ta hợp tác, ngươi nghĩ sao?”
Hợp tác?
Chu Thành khẽ giật mình, lập tức cười lạnh.
Đông Phương Ngạo thấy trên môi Chu Thành nở một nụ cười lạnh thì nói: “Chúng ta tái chiến tiếp nữa thì cũng sẽ chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi, chúng ta dừng tay, cùng nhau thống lĩnh thế giới Tiên Võ, ngươi nghĩ sao về đề nghị này?”
“Đến lúc đó, nhân tộc, Yêu tộc, Ma tộc sẽ do ngươi thống lĩnh.”
“Mà còn Hải tộc, Tinh Không Thần Tộc, Địa Để Uyên Tộc sẽ do ta thống lĩnh, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông nữa, như vậy thì sẽ tốt cho tất cả mọi người.”
Chu Thành nghe vậy thì phì cười lên thành tiếng, nói: “Tốt cho tất cả mọi người?” Sau đó cũng không có nói tiếp, mà là ra lệnh cho khôi lỗi tiếp tục công kích, đồng thời, Chu Thành cũng lệnh cho con khôi lỗi bên cạnh mình cũng gia nhập vào vòng vây công Đông Phương Ngạo.
Đông Phương Ngạo vốn đã rơi xuống thế hạ phong, bây giờ lại có thêm một con khôi lỗi nữa, áp lực lập tức tăng gấp bội.
Không được bao lâu sau thì hắn đã đở trái thì hở phải.
“Chu Thành, nếu như ngươi dừng tay thì ta có thể truyền cho ngươi tâm đắc đột phá Thần Tiên Cảnh.” Đông Phương Ngạo có nén lửa giận trong lòng xuống: “Mặc dù thiên phú của ngươi trác tuyệt nhưng nếu như không có phương pháp đột phá Thần Tiên Cảnh thì ngươi cũng sẽ vĩnh viễn kẹt lại ở Nhân Tiên đỉnh phong.”
“Nếu như ta truyền cho ngươi tâm đắc đột phá Thần Tiên Cảnh, chờ ngươi đột phá đến Nhân Tiên đỉnh phong thì không tới trăm năm nữa, chắc chắn ngươi có thể đột phá đến Thần Tiên Cảnh, thành tựu Thần Tiên.”
“Vậy sao.” Sắc mặt Chu Thành bình tĩnh, bất vi sở động, còn ra lệnh cho mười con khôi lỗi tiếp tục gia tăng công kích.
Trước đó, mười một con khôi lỗi vẫn còn chưa ra toàn lực.
Công kích tăng lên, không bao lâu sau thì Đông Phương Ngạo đã bị một con trong đó chém trúng phía sau lưng.
Một đao đó trực tiếp chém cho Đông Phương Ngạo lảo đảo một trận, phía sau lưng đau đớn muốn nứt, dù là Đông Phương Ngạo không nhìn thì cũng biết là vết đao phía sau lưng không hề nhỏ.
Đông Phương Ngạo nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên trở tay một thương đâm về phía con khôi lỗi đã chém hắn.
Thế nhưng là công kích của hắn còn chưa tới thì những con khôi lỗi khác đã đồng loạt xuất thủ, đâm về phía trái tim và yết hầu của hắn.
Đông Phương Ngạo chỉ có thể từ bỏ công kích, đổi công làm phòng.
Không được bao lâu sau, Đông Phương Ngạo bị đâm trúng lần nữa, mặc dù hắn tránh thoát được chỗ yếu hại nhưng một kiếm này cũng đâm trúng xương sườn của hắn, máu tươi chảy ròng.
Đông Phương Ngạo bị khôi lỗi gây thương tích nhiều lần, càng đánh càng nổi nóng.
Đột nhiên trường thương trong tay của hắn đâm ra một thương.
Lập tức, vô số thương mang như là vẫn thạch ầm ầm bắn ra.
Chu Thành hai mắt ngưng lại, một chiêu này chính là một chiêu mà Đông Phương Ngạo dùng để bức lui một đám khôi lỗi ở Thái Nhất Tiên Thành lần trước.
Một chiêu này, hẳn là thần kỹ trong truyền thuyết.
Chỉ là, thi triển thần kỹ tiêu hao Thần Tiên chi lực cực lớn, cho nên không đến lúc khẩn yếu quan đầu thì cường giả Thần Tiên Cảnh cũng sẽ không thi triển nó ra.
Đông Phương Ngạo dùng một thương bức lui một đám khôi lỗi, đột nhiên vọt tới muốn ám sát Chu Thành.
“Chu Thành, ngươi chết đi cho ta!” Hai mắt Đông Phương Ngạo sát ý lăng lệ, giống như điên cuồng.
“Chu Thành, cẩn thận!” Trần Thiên Bằng, Cổ Dược Phi sợ hãi kêu lên.
Hai người vừa dứt lời thì thương mang của Đông Phương Ngạo đã đâm đến trước mặt Chu Thành.
Mắt thấy thương mang của Đông Phương Ngạo sắp đâm xuyên yết hầu của Chu Thành, một đám khôi lỗi muốn ngăn cản cũng đã không kịp nữa thì đột nhiên, trước mặt Chu Thành lại xuất hiện một bóng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận