Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 334: Đông Phương Ngạo

Cất kỹ đan dược và Minh Vương Đỉnh, Chu Thành lại kiểm tra từng cái cung điện khác.
Trong đó có một cung điện ở góc chất đầy binh khí.
Đáng tiếc, những binh khí này cũng đều là Bán Tiên Khí, không có một món nào là Tiên Khí.
Xem ra những binh khí này đều là Minh Vương luyện khí thất bại, sau đó ném đại tới đây.
Nhưng mà những binh khí này lại mang đến cho Chu Thành niềm vui ngoài ý muốn, những binh khí này, mặc dù hắn không cần đến nhưng lại có thể cho thủ hạ dùng.
Chu Thành đi tới một tòa cung điện cuối cùng trong Hắc Phủ.
Khi Chu Thành đẩy cửa ra, hắn kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ thấy bên trong tòa cung điện này là một đám cao thủ đã chết đi nhiều năm.
Những cao thủ này, ăn mặc khác nhau, có nam có nữ, có trung niên có lão giả.
Trước mặt mỗi người đều treo một cái thẻ bài.
Chu Thành đi lên, cầm lấy một cái thẻ bài trong số đó.
“Bạch Long Kiếm, một trận chiến ở Hàn Trì, bị ta chém giết.”
Chu Thành lại nhìn những thẻ bài trước mặt cao thủ khác.
Minh Vương hiếu chiến, những cao thủ này đều là nhận hắn khiêu chiến sau đó bị hắn chém giết người.
Trên thẻ bài viết mấy thông tin đơn giản như danh hào của đối phương, bị Minh Vương chém giết ở nơi nào.
Chu Thành nuốt nước bọt một cái, nhìn chín mươi chín cao thủ chết đi nhiều năm trước mắt, khó đè nén kích động trong lòng.
Những cao thủ này, tuyệt đối đều là cao thủ Thần Tiên Cảnh trở lên.
Thần Tiên Cảnh trở lên!
Nếu như bị hắn luyện chế thành khôi lỗi, vậy chẳng phải là hắn có một đoàn thủ hạ là khôi lỗi Thần Tiên Cảnh? !
Trong sự kích động, Chu Thành đi tới trước mặt Bạch Long Kiếm đó.
Bây giờ mặc dù hắn chỉ là Đế Cảnh đỉnh phong, nhưng với thần hồn chi lực của hắn, hoàn toàn có thể khống chế ba con thậm chí bốn con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh.
Hắn dự định luyện chế cao thủ Bạch Long Kiếm thành khôi lỗi Thần Tiên Cảnh thứ hai của mình.
Nhưng mà Chu Thành muốn chạy về Thái Nhất Tiên Môn trước năm mới cho nên cũng không vội luyện chế bây giờ.
Trở lại tiền điện một lần nữa, Chu Thành vận chuyển Hắc Minh Đại Trận, Hắc Phủ có hắc sắc quang mang phun trào, không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng, trở thành lớn chừng bằng bàn tay, rơi vào trong lòng bàn tay Chu Thành.
Toà Hắc Phủ này do mấy chục toà cung điện hình thành, thật ra thì nó là một món Tiên Khí hội tụ công kích, phòng ngự làm một thể.
Hắc Phủ rơi vào trong lòng bàn tay Chu Thành, sau đó khảm nạm vào trong lòng bàn tay Chu Thành, chậm rãi chìm xuống dưới, đi vào trong cơ thể Chu Thành.
Cất kỹ Hắc Phủ, Chu Thành cũng không có dừng lại thêm, dẫn theo hai thú Quang Minh Bạch Hổ, Hắc Long rời khỏi Thượng Cổ Tiên Môn, trở về Thái Nhất Tiên Môn.
Trên đường, Chu Thành bắt đầu luyện chế khôi lỗi Bạch Long Kiếm.
Trong lúc Chu Thành luyện chế khôi lỗi Bạch Long Kiếm trên đường, phương đông thế giới Tiên Võ, nơi này từng là nơi mà thượng cổ chư thần đại chiến, bây giờ trở nên hoang vu, hoàn toàn không có sức sống, không nhìn thấy bất cứ sinh mệnh nào.
Bởi vì là nơi thượng cổ chư thần đại chiến, cho nên nơi này hoàn toàn bị tử khí màu xám bao phủ, hơn nữa bởi vì tử khí bao phủ, cho nên sinh ra rất nhiều tử linh.
Bởi vì có tử linh tồn tại cho nên bình thường hoàn toàn không có ai bước vào trong khu vực này.
Nhưng mà hôm nay, chỗ sâu trong Chư Thần Chiến Trường vốn tĩnh mịch lại có quang mang phun trào, theo quang mang phun trào, lực lượng kinh khủng bắt đầu quét sạch bốn phía.
Bị lực lượng kinh khủng này quét qua, tử linh trong chỗ sâu trong Chư Thần Chiến Trường đều bị đồng loạt đánh bay, những con ở gần quá thì thậm chí còn bị chấn động đến vỡ nát.
Phải biết, tử linh trong chỗ sâu trong Chư Thần Chiến Trường cực kỳ mạnh mẽ, có những con thực lực thậm chí có thể so với những cao thủ Nhân Tiên đỉnh phong như Huyết Hải Ma Chủ, Long Trí, thế nhưng trước mặt cỗ lực lượng này thì hoàn toàn không có sức ngăn cản, hoàn toàn bị nghiền ép.
Tất cả tử linh đều khủng hoảng chạy trốn.
Lực lượng kinh khủng vẫn không ngừng cuốn lên, chỗ sâu trong Chư Thần Chiến Trường, mặt đất như bị nạo lên một lớp, cát bụi cuồn cuộn, tử khí bị quấy đến như nước sôi.
Chỉ thấy nơi quang mang phun trào, một cái vết nứt không gian xuất hiện từ lúc nào.
Theo quang mang tiếp tục phun trào, vết nứt không gian càng lúc càng lớn, từ nửa mét nhanh chóng mở rộng lên thành một mét, hai mét, ba mét, bốn mét.
Đột nhiên, trong vết nứt không gian đang tiếp tục mở rộng, lôi quang chớp động, một dáng người cao lớn từ bên trong vết nứt không gian phá không bay ra.
Người này có dáng người cao lớn, khí tức phóng ra, đại địa Chư Thần Chiến Trường chấn động, ức vạn tử linh đều sợ hãi rung động nằm xuống.
“Đông Phương Ngạo ta, rốt cục lại trở về rồi.” Đối phương nhìn Chư Thần Chiến Trường, tự lẩm bẩm, hít một hơi thật sâu tử khí trong chiến trường, nhìn dáng vẻ rất là mê say.
Hai cánh tay hắn giương ra, cuồng tiếu: “Đông Phương Ngạo ta lại về rồi!”
Trong tiếng cuồng tiếu, hắn phá không bay lên, bay ra bên ngoài Chư Thần Chiến Trường.
Khi hắn bay lên, dẫn theo khí kình trùng điệp như bài sơn đảo hải, cuốn bay toàn bộ tử linh nằm dưới đất.
Không lâu sau, hắn đã ra khỏi Chư Thần Chiến Trường, sau đó bay tới Vũ Lăng Tiên Thành.
Tốc độ của hắn cực nhanh, giống như là không gian na di, tương dung với thiên địa, cho dù là Thái Vô ở đây thì cũng tuyệt đối không nhìn thấy được bóng dáng của đối phương.
Không được bao lâu thì hắn đã đi tới trên không Vũ Lăng Tiên Thành.
Lúc này, chính là ban ngày.
Vũ Lăng Tiên Thành, là một trong số thành trì cổ xưa nhất truyền từ Thượng Cổ, đương nhiên là cực kỳ nhộn nhịp, Đông Phương Ngạo xuất hiện trên không tiên thành, khiến cho rất nhiều cường giả bên trong tiên thành chú ý tới.
“Người này là ai? Cũng dám bay trên không Vũ Lăng Tiên Thành?”
“Không phải là đến khiêu khích Đông Phương thế gia, Mộ Dung thế gia với u Dương thế gia đó chứ?”
Nhìn thấy Đông Phương Ngạo lăng không đứng trên không Vũ Lăng Tiên Thành, rất nhiều cao thủ trong quán rượu chỉ trỏ, bàn tán.
Giống Cửu Thiên Chi Thành, những thành trì cổ xưa như Vũ Lăng Tiên Thành đều có quy định là không thể bay trên không.
Trong tiếng bàn tán của mọi người, một đội binh sĩ tuần sát Vũ Lăng Tiên Thành đi tới.
Đội trưởng binh sĩ đó nhìn Đông Phương Ngạo, sầm mặt lại: “Các hạ là ai? Chẳng lẽ không biết quy củ của Vũ Lăng Tiên Thành ta hay sao! Cút xuống cho ta!”
Đông Phương Ngạo không có nhìn đối phương mà là nhìn Vũ Lăng Tiên Thành phía dưới, giống như rơi vào trong hồi ức, nói: “Mấy vạn năm, ta lại trở về.”
Đội trưởng binh sĩ đó thấy đối phương không có phản ứng tới mình mà đứng đó nói lời điên cuồng thì nhướng mày, mấy vạn năm? Ngay cả Nhân Tiên đỉnh phong thì thọ nguyên cũng chỉ có vạn năm mà thôi, thế gian này hoàn toàn không có ai có thọ nguyên vượt qua vạn năm được, người trung niên này, là một tên điên?
“Đội trưởng, ta đi lên tróc nã hắn xuống?” Một tên binh lính xin chỉ thị.
Đội trưởng binh sĩ gật đầu.
Tên lính đó một trảo chụp tới Đông Phương Ngạo, quát to: “Tên điên ở đâu ra, đi xuống cho ta!”
Đông Phương Ngạo quay đầu nhìn lại, hai mắt lạnh lẽo, cũng không thấy hắn làm động tác nào khác, chỉ nhìn thoáng qua thì thấy tên lính kia đột nhiên bay ngược ra ngoài, khi rơi xuống đất thì khí tức lại hoàn toàn không có, chết!
Đội trưởng binh sĩ với những binh lính khác thấy như vậy thì kinh ngạc, sau đó không ai không sợ hãi.
Những cao thủ bốn phía đường đi cũng không khỏi ngẩn ra.
“Thần hồn công kích, là cao thủ đạo pháp?”
Đội trưởng binh sĩ sợ hãi, sau đó phẫn nộ nhìn Đông Phương Ngạo: “Muốn chết!” Nói xong, lập tức rút trường kiếm trong tay ra, sau đó đột nhiên chém về phía Đông Phương Ngạo, kiếm khí trùng điệp, uy lực rất mạnh.
Đội trưởng binh sĩ này là đệ tử của u Dương thế gia trong Vũ Lăng Tiên Thành, thực lực không yếu, là Võ Tôn thập trọng đỉnh phong, đã đạt đến tình trạng có thể đột phá Thánh Cảnh bất cứ lúc nào.
Nhưng mà Đông Phương Ngạo nhìn cũng không thèm nhìn hắn, tiện tay bắn ra, sau đó thấy vị đệ tử u Dương thế gia này toàn thân nổ tung, hóa thành một đám sương máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận