Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 209: Giao Ra Đây Cho Ta

Thời điểm kết thúc đến gần, Tần Hồng Vĩ toàn thân đều ngưng tụ, dốc toàn lực tập trung luôn chú ý tới xung quanh.
Một khi Chu Thành xuất hiện, hắn sẽ giết chết chỉ bằng một đòn.
Thời gian càng lúc càng gần, nhưng mà, vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng Chu Thành.
Một đám đệ tử Thái Nhất Tiên Môn đứng bên người Tần Hồng Vĩ không khỏi lo lắng.
Bởi vì, nếu thời gian kết thúc, bọn họ không vượt qua cầu thông tiên, như vậy, thì có nghĩa là họ đã không vượt qua được vòng thi thứ nhất.
“Hồng Vĩ sư huynh, chi bằng, bỏ đi? Dù sao, vẫn còn nhiều cơ hội để giết Chu Thành, chúng ta không cần ở đây khổ cực chờ đợi Chu Thành.” Liễu Diệp Mị bên cạnh Tần Hồng Vĩ, xinh đẹp đẹp lạnh lùng mở miệng nói.
Tần Hồng Vĩ nhướng mày.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời một cái sắc, nghiêm nghị nói: “Chờ một chút.”
Lần này nếu như không giết Chu Thành, trong lòng hắn không cam lòng.
Hơn nữa thời gian càng kéo dài, hắn có loại cảm giác bất an.
Lúc này, trên quảng trường của Vĩnh Tiên Thần Đô, đã tụ tập rất nhiều đệ tử thành công vượt qua được Thái Không Tiên Đảo.
Tinh Không Thần Tộc Thần Hải Sơn đứng bên người phụ thân hắn là Thần Vạn Lý, nhìn chăm chú vào cửa ra Thái Không Tiên Đảo.
Hắn là người đầu tiên vượt qua được Thái Không Tiên đảo.
Hiện tại, tất cả các đệ tử tham gia đều muốn biết rốt cuộc Chu Thành có thể thành công vượt qua Thái Không Tiên Đảo hay không.
“Còn mấy phút nữa là kết thúc, xem ra Chu Thành không thể vượt qua được Thái Không Tiên Đảo rồi.” Thần Hải Sơn mở miệng nói.
Thần Vạn Lý gật đầu: “có Tần Hồng Vĩ đang canh giữ ở Thái Không Tiên đảo, hắn không có khả năng may mắn xông qua được.”
Cách đó không xa, Đế sát cung Lâm Chính cau mày.
Đứng ở bên người Lâm Chính Triệu Thạch cũng là vẻ mặt cười nhạt và âm thầm vui mừng.
Nhưng mà, ngay khi Triệu Thạch cho rằng Chu Thành sẽ không thể vượt qua Thái Không Tiên Đảo , trời cao nơi cửa ra Thái Không Tiên Đảo rõ ràng xuất hiện một bóng dáng.
Triệu Thạch vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Chu Thành!” Thần Hải Sơn cũng đều thấy được bóng dáng kia, kinh ngạc thốt lên.
Tại hiện trường, những đệ tử khác cũng phát hiện Chu Thành đi ra từ Thái Không Tiên Đảo, trong lòng chấn động.
Yêu Tinh của Yêu tộc nhìn chằm chằm thấy Chu Thành từ cửa ra Thái Không Tiên Đảo đi ra, nở nụ cười quái dị: “Thú vị.”
Hải Mặc Tư con trai của Hải Thần, mặc một chiến bào màu xanh nước biển nhìn chằm chằm vào Chu Thành, trên người toàn thân nổi lên tia sáng như nước biển, không ai biết hắn đang nghĩ gì
Còn như dưới nền đất Uyên tộc Hắc Uyên thì hắc khí trong hai mắt bắt đầu khởi động, dường như muốn nhìn thấu Chu Thành.
“Tần Hồng Vĩ không phải đang canh giữ ở Thông Tiên cầu sao? Chu Thành này làm thế nào mà có thể vượt qua Thông Tiên cầu?!” Vĩnh Vô Song đứng bên cạnh Vĩnh Tiên đại đế hai hàng lông mày khóa lại, mở miệng nói.
Vĩnh Tiên đại đế cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Còn như Vĩnh Huyền, sắc mặt khó coi.
Tần Hồng Vĩ không giết chết Chu Thành này ư?
Làm sao có thể!
Tất cả mọi người nghi hoặc Chu Thành là thế nào có thể vượt qua Thông Tiên cầu.
Dưới ánh mắt của mọi người, Chu Thành đạp không bay đến, khi đi qua trước mặt Khương Hải Đông và Lam Hàn của Thái Nhất Tiên Môn, đám người Khương Hải Đông, Lam Hàn đều lộ ra sát ý.
Chỉ là, trước mắt mọi người , đám người Khương Hải Đông cuối cùng cũng không ai ra tay.
Nhìn Chu Thành trở về, Lâm Chính cười ha ha, mang theo Lục Nghiêm, Vương Truyền Uy, Mạc Chính Khôn và một đám cao thủ Đế sát cung nghênh hướng Chu Thành.
“Không tệ không tệ!” Lâm Chính đi tới trước mặt Chu Thành, nhìn Chu Thành không phát hiện chút hao tổn nào, cười to: “Ta biết ngươi nhất định có thể thành công thông qua Thái Không Tiên đảo!”
Lâm Chính cười to, tiếng cười chói tai, thu vào hai người Khương Hải Đông, Lam Hàn sắc mặt vốn đã khó coi càng thêm khó coi một phần.
Ngay khi mọi người đang nhìn về phía Chu Thành, đột nhiên, có người chú ý tới cửa ra Thái Không Tiên Đảo có một đám người đi ra, rõ ràng là Tần Hồng Vĩ, Liễu Diệp Mị và các đệ tử tham gia cuộc thi của Thái Nhất Tiên Môn.
Nhìn thấy thời gian cuộc thi đấu sắp sửa kết thúc, Tần Hồng Vĩ đang đứmg canh giữ ở cầu Thông Tiên chỉ có thể cùng Liễu Diệp Mị và đám người đi ra.
“Tần Hồng Vĩ đã ra rồi!”
Vừa nói, đồng thời, tất cả mọi người nhìn về phía cửa ra của Thái Không Tiên Đảo.
Tần Hồng Vĩ sau khi ra ngoài, từ xa lúc thấy được Chu Thành đang đứng bên cạnh Lâm Chính, kinh ngạc sau đó, sắc mặt bỗng nhiên sa sầm lại.
Phản ứng của đám người Liễu Diệp Mị cũng không khác gì Tần Hồng Vĩ.
Đợi sau khi Tần Hồng Vĩ đi tới trước mặt , Lam Hàn nhịn không được hỏi Tần Hồng Vĩ: “ Không phải ngươi trấn thủ ở Thông Tiên cầu sao? Chu Thành làm thế nào có thể thông qua Thông Tiên cầu?”
Nghe giong điệu của Lam Hàn rất tức giận.
Tần Hồng Vĩ trong lòng không vui.
Tuy nhiên, không chỉ có đám người Khương Hải Đông, Lam Hàn, trong lòng hắn còn càng khó hiểu hơn.
Hắn sau khi đến Thông Tiên cầu, vẫn trấn thủ ở Thông Tiên cầu, Chu Thành này, làm thế nào có thể thông qua Thông Tiên cầu?
Không lâu sau kho Tần Hồng Vĩ đi ra, thời gian thông qua vòng thi thứ nhất kết thúc, cuối cùng, trong số hàng trăm vạn đệ tử đến từ các đại lục của thế giới Tiên Võ, chỉ có hơn bảy vạn người thành công thông qua được Thái Không Tiên Đảo.
Vòng đầu tiên đã kết thúc, và vì vòng thứ hai sẽ tổ chức vào ngày hôm sau, cho nên, các cao thủ tông mỗi bên mang theo đệ tử môn hạ của họ lần lượt rời đi.
Chu Thành cũng đi theo Lâm Chính, Lục Nghiêm và đám đệ tử của Đế sát cung về tới phân bộ của Đế sát cung.
Mọi người trên đường trở về Đế sát cung cười nói vui vẻ.
Chỉ có Triệu Thạch cùng với đệ tử cầm đầu của Triệu Thạch là cười không nổi.
Triệu Thạch nhìn Chu Thành cùng Lâm Chính cười nói vui vẻ, trong lòng khó chịu như sóng biển cuồn cuộn vậy.
Chuyện Chu Thành đạt được linh dược ở Thái Không Tiên đảo, lại không chịu nộp lại cho hắn phân phát, Trương Phong sau khi ra ngoài đã nói cho hắn biết.
Lúc đó Chu Thành không chỉ không chịu giao hảo, còn nói Triệu Thạch hắn là cái thá gì?
Sau khi trở lại phân bộ Đế sát cung, Lâm Chính tổ chức yến tiệc để ăn mừng các đệ tử Đế sát cung lần này thành công thông qua Thái Không Tiên Đảo.
Đương nhiên, ai nấy đều thấy được, Lâm Chính tổ chức yến tiệc chủ yếu là vì Chu Thành.
Yến hội qua đi, Chu Thành trở về viện của mình.
Chu Thành cũng không tu luyện, mà là lật xem bí tịch trận pháp.
Mấy ngày nay, hắn chủ yếu tu chân nguyên, tu tập trận pháp của của hắn bị tụt lại rất nhiều.
Lần này thông qua được Thái Không Tiên Đảo, khiến cho hắn càng hiểu thêm về tầm quan trọng của trận pháp.
Ngay khi Chu Thành đang lật xem bí tịch trận pháp, bên trong viện của Triệu Thạch, Triệu Thạch cùng Trương Phong và các đệ tử của Đế sát cung đang cùng nhau ngồi trong viện của hắn.
“Khốn kiếp, ở trước mặt chúng ta giả vờ thanh cao, ở trên yến tiệc, lại không ngừng nhiệt tình đối với Chu Thành.” Trương phong giận dữ nói.
Triệu Thạch nghĩ đến trên yến tiệc, bộ dạng nhiệt tình đối với Chu Thành, hắn uống sạch ngụm rượu trong tay, đập tan thành mảnh vụn, sau đó bỗng nhiên đứng lên.
“Còn chuyện ở Thái Không Tiên đảo, Chu Thành lấy được cây linh dược, e là linh dược vạn năm!” Một vị đệ tử mở miệng nói.
“Đi, đi đến viện của Chu Thành!” Triệu Thạch đứng dậy, bỏ lại một câu sau, sau đó lạnh lung nghiêm mặt ra khỏi sân.
Mấy người Trương Phong nhanh lên đứng dậy đuổi theo.
Rất nhanh, mấy người Triệu Thạch đã đi tới viện của Chu Thành, Triệu Thạch cũng không nói lời nào, trực tiếp đá tung cửa viện của Chu Thành, một tiếng“rầm” vang lớn.
Chu Thành đang ở bên trong lật xem bí tịch trận pháp, nghe được tiếng rầm vang lớn, liền đưa mắt nhìn về hướng cổng viện.
Nhìn thấy Triệu Thạch trên người đầy mùi rượu, Chu Thành nhướng mày, đem cất bí tịch trận pháp.
“Chuyện gì vậy?” Chu Thành đứng lên, lạnh giọng hỏi.
Triệu Thạch đi tới trước mặt Chu Thành, nhìn Chu Thành, cười cười, cười đến có chút điên cuồng: “Chuyện gì ư? Chu Thành, nghe nói ngươi lúc ở Thái Không Tiên đảo, nói với bọn người Trương Phong nói, ta là cái thá gì, đúng không?”
Nói đến đây, trong mắt phát lạnh: “Còn nữa, ngươi lúc đó lấy được linh dược, là linh dược gì? Giao ra đây cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận