Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 457: Tầng thứ mười bốn

Có Hư Vô Chi Diễm, Chu Thành nhanh chóng xông qua băng thiên tuyết địa, không đến nửa giờ thì đã đi tới cửa vào tầng thứ năm.
Tầng thứ năm của Ma Thần Tháp sáng lên.
Khi tầng thứ năm của Ma Thần Tháp sáng lên, ngoài quảng trường chấn động không ngừng. Thông Tâm Ma Viên nhìn thấy ái đồ của mình không ngừng xông qua Ma Thần Tháp thì cũng kinh hỉ cười to, vuốt râu nói: “Tốt, tốt! Tốt!”
Dưới sự kích động, Thông Tâm Ma Viên cũng không có che giấu giọng nói của mình nữa, hắn và Huyết Hồn hiện ra ở trên không.
Dưới quảng trường, mọi người thấy hai đại Chúa Tể Thông Tâm Ma Viên cùng Huyết Hồn thì đều cung kính quỳ sát đất.
“Bái kiến Ma Viên và Huyết Hồn bệ hạ!”
Tiếng hô to, chấn động tứ phương.
“Được, đều đứng lên đi.” Thông Tâm Ma Viên vì ái đồ mình liên tiếp xông qua Ma Thần Tháp, tâm tình rất vui vẻ, cười nói với mọi người.
“Tạ bệ hạ!” Chúng cao thủ Ma Thần nhất tộc kích động khấu tạ.
Lúc này, tầng thứ năm Ma Thần Tháp, Chu Thành nhìn rừng rậm mênh mông vô bờ trước mắt.
Không sai, tầng thứ năm là rừng rậm nguyên thủy mênh mông vô bờ. Chu Thành nhìn chằm chằm mảnh rừng rậm nguyên thủy này, mảnh rừng rậm nguyên thủy này nhìn như bình thường không có gì lạ nhưng hắn có thể nhìn ra được đó là một mê trận vô cùng to lớn.
Bên trong mê trận có vô số không gian, hơn nữa không gian xen vào nhau, một khi đi nhầm không gian thì sẽ bị vây lại, thậm chí có thể bị giam ở trong đó cả một đời.
Cái rừng rậm nguyên thủy nhìn như bình thường không có gì lạ còn khó thông qua hơn mấy tầng trước đó nhiều. Chu Thành cũng không vội xông qua tầng thứ năm này mà mở thiên nhãn ra, tính toán lộ tuyến của mê trận rừng rậm này.
Thiên phú trận pháp của hắn vốn cao, những năm này đi theo tiểu ngưu hắn cũng được tiểu ngưu chỉ điểm không ít, cho nên trận pháp không hề lạc hậu.
Nửa giờ trôi qua.
Chu Thành vẫn đứng ở nơi đó bất động.
Một giờ, vẫn là như thế.
Lại một lát sau, Chu Thành đang đứng ở đó thì đột nhiên động, Chu Thành bước ra một bước, giẫm lên một nơi nào đó trên không trung của rừng rậm nguyên thủy phía trước.
Chỗ hắn giẫm xuống chính là điểm hai cái không gian giao thoa.
Cứ như vậy, Chu Thành từng bước đi tới trước, mỗi giẫm ra một bước thì không gian phía trước sẽ có quang mang đại thịnh.
Mỗi một bước Chu Thành đều giẫm lên điểm không gian giao thoa, Chu Thành không biết giẫm ra bao nhiêu bước, rốt cục thấy được cuối rừng rậm nguyên thủy.
Ngay lúc Chu Thành giẫm ra thì đột nhiên hắn phát hiện hai cái không gian nơi mà hắn sắp đặt chân xuống di chuyển!
Mà một khi chuyển động thì điểm không gian giao thoa sẽ thay đổi.
Chỉ cần Chu Thành giẫm xuống thì chắc chắn sẽ đạp hụt, rồi lâm vào trong không gian nào đó.
Trong nháy mắt này, Chu Thành đột nhiên dịch ra, vọt ngang ra mấy trăm trượng, chân đạp xuống, vừa khéo giẫm lên điểm không gian giao thoa đang di động.
Quang mang sáng rõ lần nữa.
Chu Thành thấy dưới chân là chỗ đúng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi may mắn hắn phản ứng kịp thời, nếu không phản ứng kịp thời, rơi vào không gian nào đó thì không biết bao lâu mới có thể thoát khốn, đến lúc đó có thể đăng đỉnh hay không cũng không nhất định.
Có biến cố lần này, Chu Thành càng cẩn thận hơn, mỗi giẫm ra một bước thì đều chú ý đến không gian phía trước có thay đổi và di chuyển không.
Một hồi sau, rốt cục Chu Thành cũng đi ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, đi tới cuối tầng thứ năm.
Chu Thành nhìn thoáng qua rừng rậm nguyên thủy sau lưng, không chần chờ nữa, bước vào tầng thứ sáu.
Ở bên ngoài, mọi người thấy “Ngụy Ý” ở lại tầng thứ năm hơn một giờ mà vẫn không có bước vào tầng thứ sáu thì không khỏi hồi hộp, đợi một giờ sau, rốt cuộc tầng thứ sáu Ma Thần Tháp sáng rõ, mọi người không khỏi reo hò một trận.
Thông Tâm Ma Viên cũng nở nụ cười.
Hắn biết tiểu tử này sẽ không để cho hắn phải thất vọng.
Thông qua được rừng rậm nguyên thủy, không gian giao thoa ở tầng thứ năm, Chu Thành đi tới một sa mạc Sa mạc chỉ có cát vàng vô tận, không có một chút sức sống, không có những thứ khác.
Nhưng Chu Thành có thể cảm nhận được dưới đáy sa mạc này có nguy hiểm. Chỉ là sa mạc bị một loại cấm chế bao phủ, hắn không nhìn thấy dưới đáy sa mạc có nguy hiểm ra sao.
Chu Thành ở lại một hồi, phá không bay lên, bay đến cuối sa mạc.
Quả nhiên, trong nháy mắt khi Chu Thành bay vào sa mạc, mặt đất sa mạc ầm ầm vỡ ra, chỉ thấy một con hung thú to lớn như là Khưu Dẫn vọt lên, mở cái miệng lớn như chậu máu táp tới Chu Thành.
Hung thú giống Khưu Dẫn này chỉ vươn một nửa thân thể thì cũng đã cao trăm trượng, cái miệng lớn như chậu máu sợ có thể cắn nuốt một ngọn núi nhỏ. Chu Thành nhìn hung thú đột nhiên há miệng thôn phệ tới, tiên nguyên trong tay ngưng tụ như đao, chém ra một đao, chém lên thân thể đối phương.
Nhưng khiến cho Chu Thành bất ngờ là khi một đao của hắn chặt đứt thân thể đối phương thì thân thể gãy mất của đối phương lại nối lai trong nháy mắt, khôi phục như lúc ban đầu.
Đối phương tiếp tục đánh tới Chu Thành.
Hơn nữa, ở một phương hướng khác, một con hung thú khác giống nhau như đúc phá vỡ mặt đất sa mạc, cũng mở cái miệng lớn như chậu máu táp tới Chu Thành.
Chu Thành mạnh mẽ đấm ra một quyền, trực tiếp đánh bay hai con hung thú, nổ thành vô số huyết vũ. Thế nhưng không lâu sau thì huyết vũ ngưng tụ một lần nữa, hai con hung thú khôi phục.
Chu Thành kinh ngạc, không ngờ được là hai thú đã bị oanh thành huyết vũ nà còn có thể khôi phục.
Như vậy chẳng phải là đồng đẳng với Hỗn Độn Bất Diệt Thể của hắn?
Thế nhưng hai thú này rõ ràng không phải Hỗn Độn Bất Diệt Thể.
Quan sát một chút, Chu Thành lập tức hiểu ra, hai thú này có thể bất tử hẳn là có liên quan đến vùng sa mạc này, hoặc có thể là liên quan đến cấm chế bao phủ vùng sa mạc này.
Chỉ cần vùng sa mạc này vẫn còn, cấm chế vẫn còn thì hai thú có thể khôi phục vô số lần.
Sau khi hiểu ra, Chu Thành cũng không dây dưa với hai thú nữa, nhanh chóng bay đến cuối sa mạc. Nhưng mà tốc độ của hai thú cực nhanh, cho dù Chu Thành bay bao nhanh thì từ đầu đến cuối hai thú vẫn đuổi sát sau lưng Chu Thành, không ngừng công kích Chu Thành, khiến cho Chu Thành cực kỳ phiền.
Nhưng dù Chu Thành dùng Hỗn Độn Hư Vô Chi Diễm đốt hai thú thành tro tận thì hai thú vẫn có thể khôi phục lại, dù Chu Thành ẩn nấp thân hình thì hai thú vẫn có thể nhìn ra chỗ Chu Thành.
Cuối cùng Chu Thành chỉ có thể vừa trốn công kích của hai thú vừa không ngừng bay đến cuối sa mạc.
Khi Chu Thành xuyên qua sa mạc, đi tới cuối tầng thứ sáu, hai thú mới ngừng công kích.
Chu Thành cũng không quay đầu lại, bước vào tầng thứ bảy.
Tầng thứ bảy không phải hung thú, cũng không phải mê trận, mà là Ác Ma vô cùng vô tận!
Ác Ma chính là Thái Cổ nhất tộc, đã gần như bị diệt tuyệt, thế nhưng ở chỗ này thì bọn chúng lại vô cùng vô tận. Sau khi xuyên qua tầng thứ bảy, tầng thứ tám là một Ma Bi to lớn.
Ngoại trừ Ma Bi thì không còn gì khác.
Trên Ma Bi có gần vạn chữ phù văn ảo diệu.
Hiển nhiên, chỉ có lĩnh ngộ phù văn trên Ma Bi mới có thể xông qua tầng thứ tám.
Sau đó là tầng thứ chín, tầng thứ mười, tầng thứ mười một, tầng thứ mười hai, tầng thứ mười ba!
Mấy tầng trước Chu Thành dùng không bao lâu, bình thường không đến nửa giờ, nhiều nhất là hơn một giờ.
Khi Chu Thành đi vào tầng thứ mười bốn của Ma Thần Tháp thì còn hơn bốn giờ nữa mới hết một ngày.
Chỉ cần Chu Thành xông qua tầng thứ mười bốn trong hơn bốn giờ này thì có thể thành người thứ ba đạt được Ma Thần Chi Dực.
“Tầng thứ mười bốn.” Chu Thành đứng ở đại địa tầng thứ mười bốn, nhìn đại địa trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận