Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 346: Đông Phương Ngạo, ngươi khinh người quá đáng!

Khi Đông Phương Ngạo chất vấn, có phải là Trần Thiên Bằng cảm thấy tử tôn Đông Phương thế gia, Đông Phương Ngọc không xứng với Trần Oánh hay không, tất cả mọi người trong đại điện nín thở, không khí hoàn toàn ngưng lại.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Trần Thiên Bằng.
Trần Thiên Bằng sẽ đáp lại như thế nào?
Có?
Nếu trả lời là có, chắc chắn sẽ đắc tội Đông Phương Ngạo.
Đông Phương Ngạo là ai? Đông Phương Ngạo là cường giả tối đỉnh, Thần Tiên Cảnh nhất trọng, cũng là một vị Thần Tiên Cảnh duy nhất trong thế giới Tiên Võ.
Mặc dù Trần Thiên Bằng là hội trưởng trận pháp tổng công hội nhưng cũng khó mà chịu đựng được lửa giận của một vị cường giả Thần Tiên Cảnh.
Mà Trần Thiên Bằng ném sính lễ của Đông Phương Ngọc ra đường, mọi người ở đây đều biết, nếu Trần Thiên Bằng phủ nhận, đó chính là tự vả mặt của mình.
Đến lúc đó, Trần Thiên Bằng sẽ trở thành trò cười cho mọi người.
Đông Phương Ngọc cười lạnh, hôm qua không phải Trần Thiên Bằng bày uy phong, ném sính lễ của hắn ra đường đi sao, bây giờ hắn cũng muốn xem xem Trần Thiên Bằng có kiên cường như ngày hôm qua không.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Trần Thiên Bằng, Trần Thiên Bằng mở miệng nói: “Không sai, sính lễ là ta ném ra đường đi.” Sau đó sắc mặt như thường nói: “Con gái của ta không thích Đông Phương Ngọc.”
“Chúng ta không đồng ý vụ hôn nhân này.”
“Thế nào, chẳng lẽ Ngạo Thần đại nhân muốn ỷ mình là Thần Tiên Cảnh, muốn ép cưới hay sao?”
Đám người không ngờ được là Trần Thiên Bằng dám “chỉ trích” Đông Phương Ngạo ỷ mình là Thần Tiên Cảnh, muốn ép cưới trước mặt mọi người.
Đông Phương Ngạo nghe xong, đột nhiên đưa tay bắn ra, Trần Thiên Bằng bị bắn ra ngoài.
Trần Thiên Bằng bị bắn ra khỏi đại điện, một đường lăn xuống, từ đại viện Đông Phương thế gia lăn ra đại môn, sau đó nện xuống đường phố bên ngoài Đông Phương thế gia.
Trần Thiên Bằng rơi xuống đường đi bên ngoài, miệng phun máu tươi không thôi.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, không ai không cực kỳ khiếp sợ.
Thân là hội trưởng trận pháp tổng công hội, đệ nhất trận pháp sư thế giới Tiên Võ, Trần Thiên Bằng lại bị Đông Phương Ngạo một chỉ bắn bay, hoàn toàn không có sức phản kháng!
Thái Nhất Tiên Thành, Chu Thành chiến một trận với Đông Phương Ngạo, trong số đám người đang có mặt ở đây, rất nhiều đều không có quan sát được cho nên chỉ có khái niệm mơ hồ về thực lực của Đông Phương Ngạo.
Mà bây giờ, thấy trước mặt Đông Phương Ngạo, Trần Thiên Bằng hoàn toàn không có sức phản kháng, đều kinh ngạc.
“Phụ thân!” Trần Oánh ngẩn ngơ, sau đó gương mặt xinh đẹp đại biến, gấp gáp phi thân đi với trước mặt Trần Thiên Bằng, chỉ thấy ngực Trần Thiên Bằng có một lỗ ngón tay kinh người, lỗ ngón tay xuyên qua áo giáp và thân thể Trần Thiên Bằng.
Trần Thiên Bằng sắc mặt tái nhợt không chút máu, như là tờ giấy.
Người của trận pháp tổng công hội đi tới bên cạnh Trần Thiên Bằng, thấy thảm trạng của Trần Thiên Bằng thì đều kinh sợ.
“Yên tâm, hắn còn chưa chết.” Đông Phương Ngạo cười lạnh nói: “Một chỉ vừa rồi của ta chỉ làm vỡ nát kinh mạch toàn thân hắn, đan điền hắn.”
Cho nên, bây giờ kinh mạch, đan điền của Trần Thiên Bằng đều nát!
Kinh mạch, đan điền nát, hoàn toàn không thể vận chuyển chân nguyên, đã trở thành phế nhân.
Trần Thiên Bằng nghe vậy, sắc mặt tái thêm một phần.
“Đông Phương Ngạo, ngươi khinh người quá đáng!” Thái Thượng trưởng lão của trận pháp tổng công hội Hoàng Hoành hằm hằm nhìn Đông Phương Ngạo.
Nhưng mà hắn mới nói xong, Đông Phương Ngạo tùy tiện vung ra một chưởng, mọi người còn không có kịp phản ứng thì thấy Thái Thượng trưởng lão trận pháp tổng công hội Hoàng Hoành nổ tung, hóa thành một đám sương máu.
Chết!
Trong lòng mọi người lại chấn động.
“Bày trận, chúng ta liều mạng với bọn họ!” Những cao thủ khác của trận pháp tổng công hội ai cũng giận dữ, gầm lên.
“Dừng tay!” Trần Thiên Bằng thấy thế, gấp quát.
Một đám cao thủ của trận pháp tổng công hội ngừng lại.
“Hội trưởng, chúng ta…” Thái Thượng trưởng lão trận pháp tổng công hội Lưu Thiếu Quân hai mắt đỏ ngầu.
Trần Thiên Bằng lắc đầu.
Nếu như đám người của trận pháp tổng công hội động thủ, chắc chắn phải chết, mặc dù Trần Thiên Bằng cũng phẫn nộ, hận, nhưng hắn biết, lúc này không phải lúc động thủ.
Đông Phương Ngạo lạnh lùng nói: “Trần Thiên Bằng, bây giờ kinh mạch, đan điền của ngươi đều nát, ngươi muốn kinh mạch, đan điền khôi phục như lúc ban đầu thì chỉ có cường giả Thần Tiên Cảnh mới có thể khôi phục được kinh mạch, đan điền của ngươi.”
Nhưng mà bây giờ toàn bộ thế giới Tiên Võ chỉ có Đông Phương Ngạo là Thần Tiên Cảnh.
“Cho nên, chỉ có ta mới có thể khôi phục kinh mạch, đan điền của ngươi.” Đông Phương Ngạo mở miệng nói: “Nếu như ngươi gia nhập dưới trướng ta, ta có thể khôi phục kinh mạch, đan điền của ngươi!”
Trần Thiên Bằng nghe vậy, lại cười ha hả, trong tiếng cười đầy vẻ không bị trói buộc, đầy vẻ khinh thường: “Đông Phương Ngạo, ngươi muốn cho ta gia nhập dưới trướng ngươi, ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?”
Đông Phương Ngạo sầm mặt lại: “Không biết sống chết!” Một tay nhiếp một cái, nắm Trần Thiên Bằng đến trước mặt mình, sau đó nắm chặt cổ Trần Thiên Bằng, nhấc Trần Thiên Bằng lên.
“Phụ thân!”
“Hội trưởng!”
Trần Oánh và các cao thủ trận pháp tổng công hội xông lại.
Nhưng đều bị một lực lượng vô hình chấn bay ra ngoài.
Trần Oánh bay ra ngoài, đứng lên, hằm hằm nhìn Đông Phương Ngạo, hét lên: “Ngươi giết phụ thân ta, chắc chắn Chu Thành đệ đệ sẽ báo thù cho phụ thân ta.”
Đông Phương Ngạo nghe xong, phì cười nói: “Chu Thành? Hắn chỉ ỷ vào sáu con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh đó thôi, hắn chỉ là một Nhân Tiên nhất trọng nho nhỏ, trong mắt ta, ngay cả sâu kiến cũng không phải.”
“Lần trước, ta mới từ thượng giới trở về, có thương tích trong người, cho nên tạm thời buông tha hắn.”
“Ba tháng này, thương thế của ta đã hoàn toàn khôi phục, chờ tiên đạo đại điển lần này kết thúc, ta sẽ đi Thái Nhất Tiên Môn, ngắt đầu hắn!”
Nói xong, tay nắm cổ Trần Thiên Bằng nắm chặt lại, cổ Trần Thiên Bằng như sắp bị bóp nát, sắc mặt đỏ lên.
Tất cả mọi người cảm thấy cổ căng lên.
Mọi người của trận pháp tổng công hội phẫn nộ xông lên lần nữa, nhưng lại bị Đông Phương Ngạo vùng ống tay áo đánh bay ra ngoài, thổ huyết không thôi.
Mọi người thấy cảnh này, tâm tình phức tạp.
Trần Thiên Bằng, là hội trưởng trận pháp tổng công hội, trước đó ngay cả Thái Vô cũng phải kiêng kị, thế nhưng bây giờ lại bị Đông Phương Ngạo muốn bóp chết như là bóp một con kiến.
“Phụ thân!” Trần Oánh kêu lên, giãy dụa đứng dậy, điên cuồng xông tới.
Đông Phương Ngạo lại tiện tay bắn ra, bắn Trần Oánh bay đến trước mặt Đông Phương Ngọc: “Đưa nàng đi, chờ tiên đạo đại điển kết thúc, đêm nay các ngươi động phòng tân hôn.”
Đông Phương Ngọc nghe vậy, sắc mặt đại hỉ: “Tạ ơn Ngạo Thần tằng tổ.” Sau đó vẻ mặt hưng phấn giam Trần Oánh lại, đưa xuống dưới.
Các cao thủ trận pháp tổng công hội bị trọng thương, chỉ có thể phẫn nộ trơ mắt nhìn Trần Oánh bị đưa đi.
Hiện trường, các phương cường giả, có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thỏ tử hồ bi, có người âm thầm cảm khái, sắc mặt không đồng nhất.
Tộc trưởng Tam Nhãn Thần Tộc Thần Vạn Lý cũng âm thầm lắc đầu, Đông Phương Ngạo muốn giết Trần Thiên Bằng, chỉ là giết gà dọa khỉ, làm cho đám người đang có mặt ở đây nhìn.
Đông Phương Ngạo muốn chỉnh hợp thế lực trong thế giới Tiên Võ, trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng không muốn, bây giờ giết gà dọa khỉ, ai còn dám chống lại?
Ngay lúc Đông Phương Ngọc dẫn Trần Oánh đi, chân trời, một bóng dáng cao lớn đang phá không mà đến, tốc độ cực nhanh, mà trên bờ vai bóng dáng cao lớn đó có một thiếu niên anh tuấn bất phàm đang ngồi.
Thiếu niên, chính là Chu Thành.
Chu Thành khống chế khôi lỗi, đang dùng tốc độ kinh người không ngừng tới gần Vũ Lăng Tiên Thành.
Nhìn Vũ Lăng Tiên Thành càng ngày càng gần, Chu Thành sắc mặt lạnh lẽo.
Không lâu sau, Chu Thành đã đi tới trước Vũ Lăng Tiên Thành.
Chu Thành nhìn Vũ Lăng Tiên Thành phồn hoa trước mắt, nhảy vọt lên trời, khôi lỗi Thần Tiên Cảnh cầm cự phủ trong tay, một búa chém tới Vũ Lăng Tiên Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận