Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 347: Đông Phương Ngạo hối hận

Một đạo phủ khí vọt qua từng tòa kiến trúc trong Vũ Lăng Tiên Thành, chém lên tổng phủ Đông Phương thế gia.
Một tiếng nổ vang trời vang lên.
Tổng phủ Đông Phương thế gia lắc lư kịch liệt.
Mặc dù trong nháy mắt khi phủ khí chém trúng tổng phủ Đông Phương thế gia, đại trận của Đông Phương thế gia vận chuyển chống lại, nhưng mà từng tòa kiến trúc của Đông Phương thế gia vẫn bị lực lượng phủ khí đánh cho không ngừng nứt ra.
Mặt đất tổng phủ Đông Phương thế gia như bị quất một roi mạnh, cát bụi mù mịt.
Một chút gia nô, hộ vệ, đệ tử Đông Phương thế gia như bị trọng kích, nhao nhao bay ngược ra.
Đông Phương Ngọc vừa bắt giữ Trần Oánh đưa tới phòng của mình, cũng đều bị chấn động đến lảo đảo, không khỏi kinh hãi.
Trong tổng điện Đông Phương thế gia, một đám cao thủ cũng lắc lư, ngồi đứng không vững, ai cũng kinh hãi.
“Ai? !” Đông Phương Tuyết phẫn nộ quát.
Hắn vừa dứt lời thì thấy lại có một đạo phủ khí phá không chém tới.
Đạo phủ khí này còn mạnh hơn khi nãy.
Phủ khí như cùng dòng sông dài, đánh tới với thế không thể địch nổi.
Đám người trong đại điện cảm nhận được lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong phủ khí này, đều hoảng sợ, hoảng hốt đang muốn phi thân trốn thì thấy Đông Phương Ngạo hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đấm ra một quyền.
Ầm ầm!
Lực quyền của Đông Phương Ngạo đánh vào phủ khí trường hà.
Phủ khí trường hà bị đánh cho tản ra.
Đám người trong đại điện thấy thế thì như là sống sót sau tai nạn, thở phào nhẹ nhõm.
Đông Phương Ngạo sải bước ra, đi tới bầu trời tổng phủ Đông Phương thế gia, thấy một thiếu niên dẫn theo một con khôi lỗi cao lớn đạp không bay tới.
“Chu Thành, lá gan không nhỏ, ta còn chưa đi Thái Nhất Tiên Môn tìm ngươi, ngươi lại chủ động tìm tới tận cửa!” Đông Phương Ngạo nhìn thấy thiếu niên, lạnh lùng nói.
Lúc này, mấy người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong cũng đều đi tới sau lưng Đông Phương Ngạo, nhìn Chu Thành và con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh đạp không mà đến, vừa sợ vừa hận.
Các phương cường giả tới tham gia tiên đạo đại điển thấy Chu Thành đến, đều có tâm tư không đồng nhất.
“Chu Thành, gọi năm con khôi lỗi khác của ngươi ra luôn đi.” Đông Phương Ngạo nhìn Chu Thành: “Hôm nay, ngươi mọc cánh cũng khó thoát, không ngại nói cho ngươi, lần trước ta có thương tích trong người, cho nên tạm thời tha cho ngươi một mạng, bây giờ thương thế ta khôi phục, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!”
“Cho dù là sáu con khôi lỗi đó cũng không bảo vệ được ngươi.”
Chu Thành nghe vậy, lạnh nhạt nói: “Vậy sao.”
“Sáu con khôi lỗi không bảo vệ được ta, vậy tám con thì sao?”
Bên cạnh Chu Thành, khôi lỗi không ngừng xuất hiện.
Hết thảy tám con!
Bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương giật nảy cả mình.
Ngay cả Đông Phương Ngạo cũng kinh ngạc.
Lần trước, rõ ràng Chu Thành chỉ khống chế sáu con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh, bây giờ lại có thêm hai con!
Tám con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh!
Tám con khôi lỗi này đều là Thần Tiên Cảnh!
Sắc mặt Đông Phương Ngạo khó coi.
Đáng chết!
Nếu như bên người Chu Thành chỉ có sáu con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh, vậy hắn tự tin một trăm phần trăm có thể giết Chu Thành, nhưng bây giờ Chu Thành lại nắm trong tay tám con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh! Vậy hắn muốn giết Chu Thành cũng khó lắm.
Tám con và sáu con, chiến lực đã hoàn toàn khác biệt.
Ba tháng này, Chu Thành lại luyện hóa hai con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh.
Rốt cuộc hắn tìm ở đâu ra được nhiều thi thể cường giả Thần Tiên Cảnh như vậy.
Đông Phương Ngạo càng nghĩ, sắc mặt càng khó coi.
Trong lúc sắc mặt Đông Phương Ngạo âm tình biến ảo, đột nhiên, sau lưng Đông Phương Ngạo, hai lực lượng kinh khủng xuất hiện, đột nhiên đánh tới Đông Phương Ngạo.
Lực lượng mạnh mẽ, mạnh hơn bất cứ khôi lỗi Thần Tiên Cảnh nào mà Đông Phương Ngạo gặp phải lúc trước!
Đông Phương Ngạo kinh hãi quay người, ngân thương trong tay đâm ra.
Tiếng nổ vang ầm ầm.
Sức mạnh mang tính hủy diệt nổ tung.
Tiếng kêu thảm liên miên.
Chỉ thấy Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong và cao thủ ba đại thế gia đứng bên cạnh Đông Phương Ngạo đều bị sức mạnh mang tính hủy diệt tác động đến, bị đánh bay.
Cao thủ ba đại thế gia rơi xuống bốn phương tám hướng.
Kiến trúc tổng phủ Đông Phương thế gia bị đánh thành bột mịn.
Trong phế tích, bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong thổ huyết không thôi.
Về phần một vài Đế Cảnh thì bị đánh chết.
Lực lượng lan đến gần đại điện, các phương cường giả trong đại điện hoảng sợ chạy trốn.
Có một số không kịp trốn cũng bị lực lượng tác động đến, bị đánh bay.
Đám người chạy trốn tới chỗ rất xa, nhìn thấy tổng phủ Đông Phương thế gia bị đánh cho đổ nát trong nháy mắt, đều chưa tỉnh hồn lại.
Đông Phương Ngạo nhìn thoáng qua bọn người Đông Phương Tuyết bị đánh bay, lại nhìn về phía xa xa, hai con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, sắc mặt âm trầm như nước.
Bên người Chu Thành có tám con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh, lại thêm hai con này nữa, tổng cộng mười con!
Bây giờ Chu Thành khống chế mười con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh! Hơn nữa hai con này, sợ là khi còn sống thì thực lực đã bước vào Thần Tiên Cảnh nhị trọng trung hậu kỳ!
Tại sao có thể như vậy được!
Đông Phương Ngạo sắc mặt dữ tợn.
Trong ba tháng, Chu Thành lại luyện hóa bốn con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh.
Hơn nữa, thực lực bốn con này đều mạnh hơn sáu con hắn gặp phải lúc trước.
Trong lòng Đông Phương Ngạo hối hận mãnh liệt, nếu biết trước như thế thì ba tháng trước cho dù liều mạng, bọn người Đông Phương Tuyết bị giết thì hắn cũng phải đánh chết Chu Thành!
“Đông Phương Ngạo, có phải rất hối hận vì ba tháng trước không có giết ta hay không.” Chu Thành lạnh lùng nói.
Đông Phương Ngạo trầm giọng nói: “Chu Thành, coi như bây giờ ngươi nắm mười con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh trong tay thì ta vẫn có thể giết được ngươi.”
“Vậy sao.” Chu Thành cũng không có nói nhảm, khống chế mười con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh bắt đầu công kích Đông Phương Ngạo.
Mười con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh, mỗi con một hướng, mỗi con dùng binh khí khác nhau, hơn nữa Đông Phương Ngạo phát hiện, mười con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh này công kích có thứ tự, phối hợp không có khe hở, một chiêu tiếp lấy một chiêu, giống như bão táp, hoàn toàn không cho hắn có cơ hội thở dốc.
Đông Phương Ngạo bị áp chế hoàn toàn!
Chu Thành thấy cảnh này, cũng không bất ngờ.
Ba tháng trước, hắn luyện hóa mấy con khôi lỗi, vội vàng chạy tới Thái Nhất Tiên Thành, hoàn toàn không có thời gian huấn luyện mấy con khôi lỗi, mà mấy tháng này, hắn truyền thụ cho khôi lỗi một bộ trận pháp công kích, tất nhiên là chiến lực mỗi con đều tăng lên rất nhiều.
“Giết Chu Thành cho ta!” Đông Phương Ngạo nghiêm túc quát lên với bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong bị thương đang ở nơi xa, đồng thời quát lên với bọn người Hải Đông Thanh: “Các ngươi, nếu ai giết Chu Thành, ta sẽ thu hắn làm đệ tử thân truyền, dùng Thần Tiên chi lực giúp hắn luyện thể, trợ hắn đột phá Thần Tiên Cảnh!”
Dùng Thần Tiên chi lực luyện thể!
Bọn người Hải Đông Thanh, Mặc Nguyên không nhịn được tâm động.
Hơn nữa lúc này, bên người Chu Thành cũng không có cao thủ, muốn giết Chu Thành cũng không khó.
Trong lúc bọn người Hải Đông Thanh, Mặc Nguyên tâm động thì bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong không để ý thương thế, điên cuồng vọt tới muốn giết Chu Thành.
Mặc dù bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong bị thương nhưng dù sao cũng là cường giả Nhân Tiên tối đỉnh, bọn họ liên thủ, lực lượng cũng khiến cho các phương cường giả biến sắc.
Mắt thấy Chu Thành tránh cũng không thể tránh, sắp bị bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong oanh trúng, đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Chu Thành.
Bóng dáng này xuất hiện, cũng không dùng binh khí, chỉ dùng song quyền oanh ra.
Bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong đều bắn ngược trở về, nện mạnh xuống mặt đất tổng phủ Đông Phương thế gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận