Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 464: Hải vực mênh mông

Chu Thành nhìn biển cả bao la bát ngát xung quanh hải đảo, có chút cạn lời. Nếu như thực lực của hắn yếu một chút thì chẳng phải là sẽ bị vây ở hải đảo này rất nhiều năm sau?
Hình như là cảm nhận được khí tức của Chu Thành cự thú trong đáy biển xung quanh bơi tới, có vài chục con!
Những cự thú này, mỗi một con đều có thực lực không yếu, đều là Tiên Vương Cảnh, có thể so với Thiên Đao lão tổ của Ma Thần nhất tộc. Nhưng mà hình như là trên hải đảo có lực lượng gì khiến cho những cự thú này cực kỳ kiêng kị, những cự thú này không dám lên bờ, cũng không dám công kích Chu Thành.
Nhưng mà một khi Chu Thành rời khỏi hải đảo thì chắc chắn mấy chục con cự thú này sẽ cho Chu Thành một kích lôi đình!
Chu Thành cũng không sợ mấy chục con cự thú này, chỉ là một cái dây dưa với những con cự thú này thì sợ là sẽ dẫn tới càng nhiều cự thú khác ở trong biển lên. Cho nên Chu Thành cũng không có chém giết những cự thú này, gọi Ma Thần Chi Dực ra, dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà phá không bay đi.
Quả nhiên khi Chu Thành vừa rời đi thì mấy chục con cự thú đó lập tức khởi xướng công kích Chu Thành. Chỉ là tốc độ của Chu Thành quá nhanh, đòn công kích của mấy chục con cự thú đó đều đánh hụt hết.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Chỉ thấy mặt biển bị mấy chục con cự thú này đánh ra sóng lớn ngàn vạn trượng, sóng lớn ngập trời, nhưng muốn bao phủ lấy thiên địa này. Hơn mười con cự thú Tiên Vương Cảnh đồng thời xuất thủ, có thể tưởng tượng được lực lượng sẽ khủng bố như thế nào.
Hải vực kéo dài không biết bao nhiêu dặm đều chấn động bất an, giống như là tận thế tới.
Tiếng nổ vang truyền ra không biết bao nhiêu dặm.
Nhưng lúc này hải đảo mà Chu Thành ở trước đó lại phát ra một luồng lực lượng thần bí, cho dù sóng lớn ngập trời như thế nào đi nữa thì từ đầu đến cuối vẫn không có một giọt nào nhỏ xuống cái hải đảo đó.
Sóng biển nổ tung, nước biển bay tung tóe, rơi xuống người Chu Thành.
Chu Thành hoàn toàn không giảm tốc độ tiếp tục bay về phía trước.
Ma Thần Chi Dực không hổ là Ma Thần Chi Dực, có không gian chi lực của Ma Thần Chi Dực gia trì, tốc độ của Chu Thành còn nhanh hơn thiểm điện, lóe lên một cái rồi lập tức biến mất, không lâu sau thì đã bỏ xa mấy chục con cự thú đó ở sau lưng mình, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng xa.
Ở sau lưng hắn, mấy chục con cự thú đó gầm thét không thôi, nhưng mà tiếng gầm thét càng ngày càng yếu, cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy nữa, mấy chục con cự thú đó biến mất ở trong vùng biển vô tận sau lưng Chu Thành.
Sau khi bỏ xa mấy chục con cự thú đó, Chu Thành không dám khinh thường, hoàn toàn không giảm tốc độ tiếp tục bay về phía cuối hải vực.
Trong lúc phi hành, Chu Thành triển khai thần hồn, chú ý đến sự thay đổi của hải vực xung quanh mình. Trong đáy biển, không ngừng có hải thú nhảy ra công kích Chu Thành.
Nhưng mà tốc độ của Chu Thành quá nhanh, đòn công kích của tất cả những hải thú này đều đánh hụt, đòn công kích của bọn chúng rơi xuống mặt biển, nổ vang không thôi, nhấc lên sóng lớn trùng điệp.
Nhìn đám hải thú không ngừng công kích mình, Chu Thành kinh ngạc.
Rốt cuộc chỗ này là khu vực nào, những hải thú này đều có hình thể to lớn, hơn nữa thực lực gần như đều là Tiên Vương Cảnh, cực ít có Đại La Kim Tiên. May mắn không có gặp được Chúa Tể cảnh, nếu không thì cho dù Chu Thành có Ma Thần Chi Dực cũng khó mà thoát được đối phương.
Cứ như vậy, Chu Thành tiếp tục phi hành về phía trước.
Mặt biển mờ mịt, ngoại trừ hải đảo cực lớn mà Chu Thành đặt chân đến lúc mới đến đây, Chu Thành liên tục phi hành nửa ngày cũng không thấy một cái hải đảo nào khác.
Tốc độ của Chu Thành vốn nhanh hơn rất nhiều Tiên Vương thập trọng đỉnh phong, chớ nói chi là có Ma Thần Chi Dực gia trì, thế nhưng cho dù với tốc độ như thế thì hắn phi hành nửa ngày cũng không nhìn thấy những hải đảo nào khác.
Hơn nữa, hắn phi hành nửa ngày nhưng vẫn không nhìn thấy phần cuối của hải vực này.
Bây giờ lại không có hải đảo để đặt chân nghỉ ngơi, một khi hắn dừng lại thì sẽ bị hải thú công kích, cho nên Chu Thành chỉ có thể không ngừng bay về phía trước.
May mà Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết của Chu Thành có thể liên tục không ngừng thôn phệ linh khí trong hư không để bổ sung tiên nguyên tiêu hao, nếu không thì hắn cũng không thể nào phi hành với tốc độ nhanh chóng như thế mãi được.
Mặc dù Ma Thần Chi Dực gia trì tốc độ cực nhanh nhưng cũng tiêu hao rất nhiều tiên nguyên.
Lại bay mấy giờ nữa, sắc trời dần dần tối sầm xuống.
Hải vực đen kịt, rất yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có tiếng thú rống.
Nhưng mà tiếng thú rống ngẫu nhiên vang lên này lại khiến cho hải vực này càng thêm yên tĩnh hơn nữa.
Đến ban đêm, toàn bộ hải vực bị một loại lực lượng hắn ám kỳ quái bao phủ, đen đến nỗi đưa tay không nhìn thấy được năm ngón.
Chu Thành cũng không dùng lực lượng ánh sáng của Hắc Ám Quang Minh Tháp để khu trừ hắc ám mà tiếp tục bay về phía trước giống như ban ngày. Trong mơ hồ, Chu Thành luôn cảm thấy hình như có nguy hiểm gì đó đang tới gần mình.
Để phòng ngừa vạn nhất, Chu Thành lấy Tịnh Thế Ma Phương ra.
Lực lượng Tịnh Thế của Tịnh Thế Ma Phương rủ xuống, bảo vệ không gian bốn phía xung quanh người Chu Thành. Có lực lượng Tịnh Thế bảo vệ, bất kỳ tà ma quỷ quái gì cũng không đến gần Chu Thành được.
Theo Tịnh Thế Ma Phương được tế ra, cảm giác nguy hiểm mà Chu Thành cảm nhận được lúc trước mới dần dần biến mất.
Đợi Chu Thành bay xa, sau đáy biển phía sau hắn lộ ra một bóng đen vô cùng to lớn đang ẩn nấp, bóng đen lớn này có hai mắt đỏ như máu, toàn thân không ngừng tỏa ra ma khí.
Nó nhìn Chu Thành đi xa, cuối cùng bỏ cuộc không đuổi theo nữa.
Mà tất cả những chuyện này Chu Thành cũng không biết.
Cũng chính là vì có lực lượng Tịnh Thế của Tịnh Thế Ma Phương bảo vệ nên hắn đã tránh thoát được rất nhiều nguy hiểm mà hắn không biết trước được. Chu Thành phi hành không biết mệt mỏi, bóng đêm chậm rãi biến mất, hắn ám rút đi, ngày thứ hai, mặt biển được ánh mặt trời chiếu sáng, trở nên rất là sinh động trong mắt của Chu Thành.
Cứ như vậy, Chu Thành không ngừng phi hành, mấy ngày trôi qua.
Rốt cục, Chu Thành thấy được một cái hải đảo phía trước.
Nhìn thấy cái hải đảo đó, Chu Thành mừng rỡ.
Mấy ngày qua đi, ngoại trừ biển thì chính là hải thú, bây giờ lại nhìn thấy hải đảo, có thể tưởng tượng được trong lòng của Chu Thành vui sướng như thế nào.
Chu Thành tăng nhanh tốc độ, rơi xuống hải đảo, chân đạp xuống đất cát trên hải đảo, Chu Thành cảm thấy rất an toàn.
Cái hải đảo này không hề giống như cái hải đảo trước đó, cát đá của nó không hề trong suốt như ngọc, toàn bộ hải đảo hiện ra màu đỏ như lửa, trên hải đảo là những rừng cây màu đỏ như lửa nhìn không thấy phần cuối.
Chu Thành đi lên xem xét, trên thân cây của những cái cây đỏ như lửa này đều có một loại quang diễm giống như là lửa đang lưu động, nhưng những quan diễm đỏ như lửa này không có nhiệt độ.
Không biết những cây này là cây gì, Chu Thành vận chuyển lực lượng hệ Băng, muốn hủy diệt quang diễm trên thân cây, nhưng sau khi hủy diệt thì không lâu sau quang diễm lại toát ra từ thân cây.
Theo tiểu ngưu nói, Hồng Mông Không Gian này đã tồn tại từ khi thiên địa mới sinh ra, đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, những thứ sinh sống ở trong này bên ngoài không có ghi chép lại cũng bình thường thôi.
Chu Thành đi vào rừng gỗ lim.
Cái hải đảo này cũng giống như hải đảo lúc trước ở chỗ hải thú không dám tới gần nó, bên trong rừng gỗ lim có một loại năng lượng hệ Hỏa kỳ quái lưu động.
Chu Thành đi vào khu vực trung ương rừng gỗ lim, cũng là nơi mà năng lượng hệ Hỏa nồng nặc nhất, ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết tu luyện.
Nửa năm trôi qua Chu Thành mới ngừng lại, lượn một vòng quanh hải đảo, thấy không có phát hiện ra thứ gì lạ thì hắn lại tiếp tục lên đường.
Cứ như vậy, mấy ngày hoặc mấy chục ngày, mỗi khi Chu Thành phát hiện một cái hải đảo thì Chu Thành đều đáp xuống tu luyện bên trong đảo đó nửa năm, thôn phệ năng lượng kì lạ bên trong hải đảo.
Hơn mười năm đi qua.
Chu Thành đã không nhớ ra được mình đã dừng lại ở bao nhiêu cái hải đảo.
Thời gian mà hắn dừng lại ở trên biển thì hắn cũng không nhớ rõ chỉ nhớ đại khái là đâu bảy tám chục năm gì đó.
Một ngày này, Chu Thành đang phi hành thì đột nhiên thấy được cuối hải vực phía trước có từng chiếc từng chiếc cự hạm đang neo đậu, mà phía sau cự hạm là bờ biển, hắn đã đến lục địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận