Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 353: Thái Vô vẫn lạc

Thái Nhất Tiên Kiếm xuất hiện trong tay Thái Vô, đột nhiên chém ra một kiếm, kiếm mạc trùng điệp chém về phía Phượng Cửu.
Phượng Cửu sợ hãi lui lại.
Thấy Phượng Cửu lui lại, hai mắt Thái Vô tràn đầy sát ý, nhảy lên một cái, chém ra một đạo kiếm quang.
Đây là sát chiêu mạnh nhất của Thái Nhất Tiên Kiếm.
Kiếm quang quang mang hừng hực, tựa như tất cả ánh sáng bốn phía đều hội tụ vào trong một kiếm này.
Phượng Cửu đang muốn xuất kiếm thì đột nhiên một đạo kiếm quang nhanh chóng chém tới, đánh vào kiếm quang của Thái Vô, kiếm quang của Thái Vô bị đánh trúng, tán loạn.
Đám người nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên áo lam đạp không mà tới.
“Yêu Vương đại nhân!” Phượng Cửu kinh hỉ.
Người tới, chính là Chu Thành.
Chu Thành ở gần đó, nhận được tin tức của mấy người Phượng Cửu thì lập tức chạy tới.
Thái Vô thấy người tới là Chu Thành thì biến sắc, đương nhiên không phải hắn sợ Chu Thành, nhưng ai cũng biết, bên người Chu Thành có khôi lỗi Thần Tiên Cảnh.
Cho nên thấy người tới là Chu Thành, Thái Vô nào dám ham chiến, lập tức phá không mà chạy, thế nhưng hắn vừa mới quay người thì một con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh đã ngăn trước mặt hắn.
Thái Vô sợ hãi quay lại, đang muốn thoát đi từ một phương hướng khác thì chẳng biết lúc nào, phương hướng đó cũng bị một con khôi lỗi khác chặn.
“Muốn chạy trốn?” Chu Thành đi tới trước mặt Thái Vô: “Thái Vô, ngươi trốn không thoát, ta đã cho đại quân vương triều xung quanh phong tỏa toàn bộ di tích thượng cổ.”
“Lúc trước ngay cả Đông Phương Ngạo cũng trốn không thoát.”
“Bây giờ, Yêu tộc, Ma tộc, Hải tộc, Tinh Không Thần Tộc, Địa Để Uyên Tộc, một đám vương triều đều đã gia nhập dưới trướng ta, thiên hạ chi lớn, không đất dung thân cho ngươi.”
Chu Thành nói, giống như từng cây châm, không ngừng đâm vào trong lòng Thái Vô.
Sắc mặt Thái Vô càng khó coi hơn, hắn liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy nơi xa lại có một đội cao thủ Nhân Tiên của Ma tộc phá không mà tới.
“Ma Vương đại nhân!” Dẫn đầu là Hoàng Tuyền Ma Chủ, sau khi đến thì hắn và cao thủ Ma tộc tranh thủ đến bái kiến Chu Thành.
Chu Thành gật đầu.
Sau Hoàng Tuyền Ma Chủ, một đám cao thủ Nhân Tiên của Hải tộc, Tinh Không Thần Tộc cũng lần lượt đuổi tới.
Chỉ chốc lát, mấy ngàn vị cao thủ Nhân Tiên đã đi tới hiện trường, vây xung quanh chật như nêm cối.
Thái Vô tay cầm Thái Nhất Tiên Kiếm, lại có chút rung động.
Về phần cao thủ còn sót lại của Thái Nhất Tiên Môn, nhìn thấy càng ngày càng nhiều cao thủ Nhân Tiên chạy tới thì cũng triệt để tuyệt vọng.
Thái Vô nắm chặt Thái Nhất Tiên Kiếm, nhìn chằm chằm Chu Thành: “Chu Thành, ngươi kéo nhiều người như vậy tới vây giết chúng ta, có gì tài ba, có gan ngươi thống khoái đánh với ta một trận.”
Hiện trường, cao thủ Yêu tộc, Hải tộc, Ma tộc, Tinh Không Thần Tộc nghe vậy thì đều phì cười.
Chu Thành nghe xong cũng lắc đầu cười một tiếng, Chu Thành ra hiệu, một con khôi lỗi trong đó chợt lách người, đi tới trước mặt Thái Vô, một chưởng trực tiếp đánh bay Thái Vô.
Tốc độ của khôi lỗi quá nhanh, Thái Vô hoàn toàn không thể tránh né, một chưởng này trực tiếp đánh vào đan điền Thái Vô, chấn vỡ kinh mạch, ngũ tạng lục phủ thì bị đánh nổ.
Thái Vô miệng phun máu tươi, Thái Nhất Tiên Kiếm trong tay rơi xuống mặt đất xa xa.
Một đám cao thủ Thái Nhất Tiên Môn thấy Thái Vô bị đánh bay, sợ hãi, sắc mặt đại biến, muốn đi lên nhưng bọn họ giờ giống như tượng bùn qua sông, lo thân còn chưa xong chứ nói chi là cứu Thái Vô.
Thái Vô chỉ cảm thấy toàn thân đau đến không có tri giác.
Lần đầu tiên hắn trải nghiệm được cảm giác tử vong sắp đến.
Hắn nhìn Chu Thành, không có mở miệng, trong mắt chỉ có hận ý vô tận.
Lúc này, con khôi lỗi đó đưa tay nhiếp, nhiếp Thái Nhất Tiên Kiếm vào tay, sau đó, Thái Nhất Tiên Kiếm bị ném ra, hóa thành một đạo quang mang, trực tiếp bắn thủng cổ Thái Vô.
Thái Nhất Tiên Kiếm, xuyên qua cổ Thái Vô, đính Thái Vô trên mặt đất.
Máu không ngừng tuôn ra từ Thái Nhất Tiên Kiếm.
Thái Vô há hốc mồm, nhìn Thái Nhất Tiên Kiếm trên cổ, hiển nhiên hắn không ngờ được là có một ngày hắn sẽ chết dưới Thái Nhất Tiên Kiếm của mình.
Hắn nhìn những cao thủ còn sót lại của Thái Nhất Tiên Môn một chút, muốn nói cái gì nhưng lực lượng toàn thân giống như bị rút sạch, hắn đã không phát ra được tiếng nào.
Ánh mắt Thái Vô càng ngày càng mơ hồ.
Cuối cùng, thế giới của hắn hoàn toàn trở nên hắc ám, không một tiếng động.
Môn chủ Thái Nhất Tiên Môn Thái Vô, đã từng là đệ nhất cao thủ Tiên Võ, chết!
Một đám cao thủ Cửu Thiên Điện, Yêu tộc, Ma tộc, Hải tộc, Tinh Không Thần Tộc nhìn Thái Vô đã chết đi trước mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Thái Vô chết, cũng có nghĩa là một thời đại kết thúc.
Mấy năm trước, Thái Vô còn vinh quang, phong quang cỡ nào, vung cánh tay hô lên thì thiên hạ không dám không theo.
Thế nhưng bây giờ, hắn lại chết trong núi hoang rừng hoang này, hơn nữa còn chết dưới Thái Nhất Tiên Kiếm của mình.
Cao thủ còn sót lại của Thái Nhất Tiên Môn thấy Thái Vô bị giết, đều bi phẫn không thôi, nhưng mà những cao thủ Thái Nhất Tiên Môn này chỉ có mấy trăm người, hoàn toàn lật không nổi sóng gió gì, không lâu sau thì bị mọi người giải quyết toàn bộ.
Sau đó, Chu Thành tìm được Tiên phẩm Lam Liên Hoa trên người Thái Vô, cũng tìm được Lam Diễm Hồ ở chân núi.
Nhìn thấy Tiên phẩm Lam Liên Hoa cùng Lam Diễm Hồ khiến cho Chu Thành bất ngờ.
“Điện Chủ, thi thể Thái Vô, ngươi xem, nên xử trí như thế nào?” Diệp lão hỏi Chu Thành.
“Chôn trong mộ địa tiên tổ Thái Nhất Tiên Môn đi.” Chu Thành suy nghĩ, nói.
Đây cũng là dành sự tôn trọng cho người đã từng là đệ nhất cao thủ Tiên Võ Thái Vô.
“Vâng.” Mấy người Diệp lão cung kính xác nhận.
Sau đó Chu Thành cho mấy người Diệp lão đem thi thể Thái Vô rời đi.
Hắn định tu luyện mấy ngày ở Lam Diễm Hồ này.
Đợi mấy người Diệp lão rời đi hết, Chu Thành cho hai con khôi lỗi thủ ở bên ngoài, sau đó xếp bằng ở trung ương Lam Diễm Hồ, nuốt một gốc Tiên phẩm Lam Liên Hoa, bắt đầu tu luyện.
Bây giờ hắn đã là Nhân Tiên lục trọng, vừa khéo có thể mượn nhờ những Tiên phẩm Lam Liên Hoa này và Lam Diễm Hồ xung kích Nhân Tiên thất trọng hoặc cảnh giới cao hơn.
Chu Thành cũng biết Tiên phẩm Lam Liên Hoa và Lam Diễm Hồ trọng yếu như thế nào, có Tiên phẩm Lam Liên Hoa với Lam Diễm Hồ, sau này hắn có nắm chắc thêm mấy phần có thể đột phá Thần Tiên Cảnh.
Trong núi không tuế nguyệt.
Thời gian một năm, chớp mắt đã qua.
Một năm này, Chu Thành ngoại trừ tu luyện thì vẫn là tu luyện.
Có những Tiên phẩm Lam Liên Hoa và Lam Diễm Hồ này trợ giúp, rốt cục hắn cũng đột phá đến Nhân Tiên thất trọng, hơn nữa bước vào thất trọng hậu kỳ.
Bây giờ vẫn còn có chút Tiên phẩm Lam Liên Hoa, mà Lam Diễm trong Lam Diễm Hồ vẫn còn không ít, cho nên trợ giúp hắn đột phá đến Nhân Tiên bát trọng cũng không là vấn đề.
Lại qua mấy tháng sau, rốt cục Chu Thành cũng đột phá đến Nhân Tiên bát trọng.
Thấy Tiên phẩm Lam Liên Hoa với Lam Diễm trong Lam Diễm Hồ đã bị hắn luyện hóa xong, Chu Thành cũng không có tiếp tục ở lại, rời khỏi chân núi.
Nhưng mà Chu Thành cũng không có rời khỏi di tích thượng cổ mà là đi đến Thượng Cổ Tiên Môn.
Bây giờ mặc dù hắn là Nhân Tiên bát trọng nhưng đã là vô địch dưới Thần Tiên Cảnh.
Cho dù là Thái Vô còn sống thì cũng không phải đối thủ của hắn.
Với cảnh giới của hắn bây giờ, hẳn là có thể tiến hành lĩnh hội Thượng Cổ Tiên Môn lần thứ ba, có lẽ hắn có thể triệt để lĩnh hội Thượng Cổ Tiên Môn, đến lúc đó, chưởng khống cái Tiên Khí Thượng Cổ Tiên Môn này.
Hai ngày sau đó, Chu Thành đi tới Thượng Cổ Tiên Môn lần nữa.
Nhìn Thượng Cổ Tiên Môn, Chu Thành cảm thấy rất thân thiết.
Giống như trước đây, hắn xếp bằng ở trước Thượng Cổ Tiên Môn, bắt đầu lĩnh hội.
Quả nhiên, theo hắn lĩnh hội, Thượng Cổ Tiên Môn lại hiển hiện thượng cổ tiên văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận