Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 245: Ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng có gặp ta

Sáng sớm, dương quang xán lạn.
Thanh phong thổi qua, chim hót hoa nở.
Chu Thành đứng dậy, đón lấy nắng sớm, sắc mặt bình tĩnh, đi ra khỏi viện tử, đi đến đại điện tổ chức đại hội giao lưu trận pháp.
Trận pháp trong bảy bản bí tịch trận pháp đó hoàn toàn chính xác là thâm ảo, rất nhiều trận pháp sư tam cấp nghiên cứu mấy năm thì cũng có thể nghiên cứu thấu triệt một bản nhưng hai ngày, bảy bản bí tịch trận pháp đó đã bị hắn hoàn toàn nghiên cứu thấu triệt.
Ngay khi Chu Thành đến đại điện giao lưu trận pháp, các đại tông môn, các đại vương triều, các đại cao thủ của gia tộc cũng đồng loạt đến đại điện giao lưu.
Người đi như dòng lũ.
Chu Thành mặc cẩm bào màu lam nhạt, vẻ mặt non nớt, đi trong dòng người cũng không đáng chú ý.
Chỉ chốc lát, Chu Thành theo dòng người đi tới đại điện giao lưu.
Chu Thành liếc nhìn lại, đại điện giao lưu người đông nghìn nghịt, nhưng mà đại điện giao lưu cực kỳ to lớn, vậy mà có thể dung nạp được các đại tông môn, các đại vương triều, các đại cao thủ của gia tộc.
Quan sát kỹ, sau đó Chu Thành phát hiện cái đại điện giao lưu này có huyền ảo khác, hẳn là không gian của đại điện giao lưu có lạc ấn không gian đại trận, mở rộng không gian của đại điện giao lưu ra rất lớn, cũng chính vì vậy cho nên mới có thể hoàn toàn dung nạp được các đại tông môn, các đại vương triều, các đại cao thủ của gia tộc và đệ tử đến đây.
Không gian đại trận à.
Chu Thành tự nói.
Nói như vậy, trận pháp sư chủ yếu tu luyện kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm hệ trận pháp Ngũ Hành và hai hệ phong, lôi.
Về phần không gian đại trận, rất khó lĩnh ngộ, hơn nữa bí tịch không gian trận pháp cực kỳ trân quý, cho nên trận pháp sư biết bố trí không gian đại trận rất là thưa thớt, ít nhất trong số trận pháp sư Chu Thành biết không có người nào biết bố trí không gian đại trận.
Trong lúc Chu Thành quan sát đại điện giao lưu, sau lưng, một giọng nói vang lên: “Là ngươi!”
Chu Thành quay đầu, chỉ thấy một thanh niên kinh ngạc nhìn mình, Chu Thành nhận ra đối phương, hai ngày trước ở Cửu Thiên Điện, hắn và Quách Cẩm Hạo của Thiên Thú Vương Triều xảy ra xung đột, chính là thanh niên trước mắt hảo tâm nhắc nhở mình nên sớm rời khỏi Cửu Thiên Chi Thành.
“Ngươi còn không có rời đi?” Thanh niên tỏ vẻ ngoài ý muốn.
Chu Thành cười nói: “Ta báo danh dự thi đại hội giao lưu trận pháp, cũng không thể nửa đường vô cớ rời đi.”
Thanh niên lắc đầu nói: “Đại hội giao lưu trận pháp mặc dù quan trọng nhưng mạng quan trọng hơn, nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, tham gia cái đại hội giao lưu trận pháp này cũng có làm được cái gì.”
Hắn lại nghiêm mặt nói: “Ngươi đừng tưởng rằng Quách Cẩm Hạo chỉ nói miệng thôi, đến lúc đó hắn sẽ bóp chết ngươi thật!”
“Bây giờ đại hội giao lưu trận pháp còn chưa bắt đầu, ngươi mau rời đi đi.”
Chu Thành im lặng.
Đúng lúc này, Quách Cẩm Hạo cũng đi theo cao thủ của Thiên Thú Vương Triều vào đại điện giao lưu.
Thanh niên nhìn thấy Quách Cẩm Hạo đến, sợ đến không còn dám trò chuyện với Chu Thành nữa, nhanh chóng rời đi.
Quách Cẩm Hạo từ xa thì thấy Chu Thành, lạnh lùng cười một tiếng, sau đó dẫn cao thủ của Thiên Thú Vương Triều đi tới, đi tới trước mặt Chu Thành, sau đó Quách Cẩm Hạo đứng vững, từ trên nhìn xuống Chu Thành.
Bởi vì thân thể Chu Thành vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, cho nên so với có được thú thể như Quách Cẩm Hạo thì thấp hơn không ít.
Quách Cẩm Hạo vốn cao lớn.
“Xem như ngươi cũng thông minh, biết chạy ra khỏi Cửu Thiên Chi Thành cũng trốn không thoát, cho nên không có trốn.” Quách Cẩm Hạo nhìn Chu Thành, lãnh ngạo nói: “Nói thật cho ngươi biết, coi như ngươi trốn ra khỏi Cửu Thiên Đại Lục thì ta cũng có cách bắt ngươi tới, bắt gia tộc, tông môn của ngươi tới!”
Quách Cẩm Hạo nói rất tự tin.
Nhưng mà hắn cũng không khoa trương, với thế lực của Thiên Thú Vương Triều, coi như Chu Thành rời khỏi Cửu Thiên Chi Thành, rời khỏi Cửu Thiên Đại Lục thì hắn cũng có cách tìm được Chu Thành.
Cũng chính vì tự tin như thế cho nên hai ngày nay hắn không cho người tra tìm hành tung của Chu Thành.
“Nếu ngươi cũng biết như vậy, bây giờ ta có thể cho ngươi một cơ hội, nếu như bây giờ ngươi hô to mình là ngớ ngẩn, sau đó tự vả vảo miệng, ta có thể không giết ngươi, tha cho ngươi khỏi chết!” Quách Cẩm Hạo nói.
Hôm qua không phải tiểu tử này nói hắn là ngớ ngẩn sao, bây giờ hắn sẽ bắt hắn hô to mình là ngớ ngẩn.
Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ, Quách Cẩm Hạo lại bổ sung: “Ngươi tự vả vảo miệng, phải dùng hết toàn lực, vả rụng toàn bộ răng trong miệng.”
“Sau đó nuốt hết cho ta.”
“Có biết hay không!”
Chu Thành nghe xong, cười một tiếng, sau đó nói: “Nói ngươi ngớ ngẩn, ngươi đúng là ngớ ngẩn thật.”
Quách Cẩm Hạo và cao thủ Thiên Thú Vương Triều khẽ giật mình.
“Ngươi nói cái gì? !” Quách Cẩm Hạo hai mắt sát ý đại thịnh.
“Ta nói ngươi ngớ ngẩn.” Chu Thành nói không lớn, nhưng là mọi người xung quanh đều nghe được rõ ràng.
“Thế nào, ngươi nghe không rõ, còn muốn ta lập lại một lần nữa?” Chu Thành nói.
“Ngươi!” Trong lòng Quách Cẩm Hạo giận không kềm được, giận chỉ Chu Thành: “Tiểu tử, ngươi muốn chết!”
Đúng lúc này, đột nhiên, mọi người rối loạn tưng bừng.
“Liệt Hoàng! Liệt Hoàng đến rồi!” Có người kêu lên.
Quách Cẩm Hạo và cao thủ của Thiên Thú Vương Triều không khỏi nhìn theo ánh mắt của mọi người, chỉ thấy trong một đoàn cao thủ chen chúc, một người trẻ tuổi đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại điện giao lưu trận pháp.
Người trẻ tuổi này chính là người bị Chu Thành đánh bại lúc trước, Liệt Hoàng.
Lúc ấy Liệt Hoàng bị Chu Thành chặt đứt một tay, nhưng bây giờ, một tay đó đã mọc ra lại, có lẽ đã hoàn chỉnh như lúc ban đầu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đi vào đại điện, khóe miệng Liệt Hoàng nở một nụ cười nhạt, rất tự tin.
“Sư huynh, là Chu Thành!” Ngay khi Liệt Hoàng đang hưởng thụ ánh mắt sùng bái của mọi người, phía sau hắn, Lâm Vinh đột nhiên mở miệng nói.
Nụ cười trên mặt Liệt Hoàng đột nhiên cứng lại, sau đó nhìn về hướng Chu Thành, khi nhìn thấy Chu Thành, sắc mặt triệt để trầm xuống, không do dự, hắn đi tới chỗ Chu Thành.
Quách Cẩm Hạo đang đứng ở trước mặt Chu Thành, thấy Liệt Hoàng đi tới chỗ mình, sau khi kinh ngạc thì vừa vui vừa kích động, vội vàng bước nhanh lên nghênh đón Liệt Hoàng: “Tại hạ Quách Cẩm Hạo của Thiên Thú Vương Triều, gia phụ chính là Bát Thú Vương, Hùng Vương.”
Ngay lúc Quách Cẩm Hạo nhiệt tình giới thiệu mình thì thấy Liệt Hoàng ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái, trực tiếp đi ngang qua hắn.
Quách Cẩm Hạo ngốc tại đó, sau đó, hắn nhìn thấy Liệt Hoàng đi tới trước mặt Chu Thành.
Liệt Hoàng nhìn chằm chằm Chu Thành: “Chu Thành, không ngờ được là ngươi cũng dám đến đại hội giao lưu trận pháp.”
Chu Thành!
Quách Cẩm Hạo giật thót.
Mặc dù thế giới Tiên Võ, có không ít người trùng tên trùng họ, nhưng có thể được Liệt Hoàng gọi như thế, không thể nghi ngờ là!
Côn Bằng công tử!
Vừa rồi, người thanh niên khuyên Chu Thành chạy ra khỏi Cửu Thiên Chi Thành đang đứng trong đám người nơi xa cũng trợn mắt hốc mồm.
Chu Thành nhìn Liệt Hoàng, sắc mặt như thường: “Tại sao ta lại không dám tới đại hội giao lưu trận pháp? Bởi vì ngươi sao?”
Thấy Chu Thành vẫn dùng giọng điệu đó, Liệt Hoàng đột nhiên cười nói: “Chu Thành, lúc trước ta còn lo lắng ngươi không dám tới, nếu ngươi tới, vậy thì tốt rồi, trên đại hội giao lưu trận pháp, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng có gặp được ta, nếu không, hắc hắc.”
Chu Thành nghe vậy, nói: “Lời này ta nên nói với ngươi mới đúng, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng gặp được ta, lần trước, ta có thể trảm một tay của ngươi, lần này ta có thể trảm hai tay của ngươi!”
“Hơn nữa ta còn muốn chém hai chi khác của ngươi.”
Sắc mặt tất cả mọi người trở nên quái dị.
Liệt Hoàng cười to: “Tốt, vậy ta đợi ngươi trảm hai tay ta, trảm tứ chi ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận