Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 134: CÓ MẮT KHÔNG TRÒNG

Chu Thành nhìn tướng lĩnh tuần vệ quân, hai mắt lạnh lẽo.
Xem ra, đối phương là nghĩ rằng hắn không dám ra tay.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, mấy tháng trước, Đại Phụng vương triều ngay cả một Vương cảnh cũng không có, mà Tứ Hải vương triều, Vương cảnh nhiều như mưa.
Tứ Hải vương triều không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với Đại Phụng vương triều.
trong mắt rất nhiều người ở Tứ Hải vương triều, Đại Phụng chính là một vùng đất nông thôn, vì vậy, đối mặt Đại Phụng, rất nhiều cao thủ gia tộc ở Tứ Hải vương triều đều có một loại cảm giác vượt trội hơn hẳn.
Chớ nói chi là những quan viên của Tứ Hải vương triều này.
Ở trong mắt vị tướng lĩnh tuần vệ quân trước mắt này, hắn chẳng qua chỉ là một thằng nhóc nhà quê hôi hám, một thằng nhóc quê mùa hôi hám làm sao còn dám ra tay với tướng lĩnh triều đình của Tứ Hải vương triều?
Chu Thành đi tới hướng đối phương.
Ngay lúc Chu Thành muốn ra tay, đột nhiên, trong Tứ Hải kinh thành, một đám cao thủ cưỡi chiến mã tức tốc chạy tới hướng cửa thành.
Nhìn thấy đám cao thủ này, tuần vệ quân canh giữ ở cửa thành đều không dám ngăn cản, nhanh chóng tránh ra.
Vị tướng lĩnh tuần vệ quân kia cũng là vội vàng tránh ra, đồng thời, hắn không quên khiển trách quát mắng với Chu Thành: “Tiểu tử, còn không mau cút đi, cản đường của trưởng lão Chư gia, đến lúc đó ngươi ngay cả chết cũng không biết là chết thế nào!”
Bọn người cưỡi chiến mã tức tốc chạy tới hướng cửa thành chính là cao thủ Chư gia.
Dẫn đầu, là trưởng lão Chư gia Chư Thuận.
Chư Thuận là tuân theo mệnh lệnh của gia chủ Chư gia Chư Viễn, muốn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Lúc hắn dẫn theo một đám cao thủ của Chư gia đang tức tốc chạy tới hướng cửa thành, đột nhiên, nhìn thấy trên đại đạo ngoài cửa thành, một bóng dáng mặc áo lam đứng đó.
Lần đầu tiên, hắn chỉ cảm thấy bóng dáng áo lam này rất quen thuộc.
Khi hắn tập trung nhìn kỹ hơn, lúc nhìn thấy rõ dung mạo người mặc áo lam, Chư Thuận bị dọa đến nổi nắm chặt cương ngựa tay run lên, sắc mặt kịch biến.
Lúc trước, lúc Chư Viễn suất lĩnh bọn người Chư Định, Chư Tư Trình, Chư Bỉnh tiến về Đại Phụng vương triều, Chư Thuận may mắn cũng đi theo đến đó.
Đối với Chu Thành, hắn làm sao có thế không quen thuộc?
Sắc mặt biến đổi, Chư Thuận vội vàng siết chặt dây cương, ngồi trên chiến mã.
Bởi vì Chư Thuận gắt gao kéo đầu dây cương, lực quá mạnh, con ngựa bị đau dữ dội, la hét không thôi, hai chân đạp loạn không thôi ở giữa không trung, sau đó ngừng lại.
Mà đệ tử Chư gia đi theo phía sau Chư Thuận thấy Chư Thuận đột nhiên siết chặt dây cương, đều giật nảy mình, cũng đều nhanh chóng gắt gao giữ chặt dây cương, để chiến mã toàn bộ dừng lại.
Lập tức, thanh âm chiến mã gào rít vang vọng xung quanh cửa thành Tứ Hải kinh thành.
Dưới sự đạp loạn của chiến mã, cát bụi bay lên mù mịt.
Loạn cả một đoàn.
Bọn người tướng lĩnh Tuần vệ quân không hiểu chuyện gì cho lắm, trợn mắt hốc mồm.
Sau một hồi đại loạn, Chư Thuận yên vị ngồi xuống chiến mã và dừng lại.
Chư Thuận vội vàng từ trên người chiến mã xoay người nhảy xuống.
Các cao thủ Chư gia phía sau hắn không biết Chu Thành, thấy Chư Thuận xuống khỏi chiến mã, trong lòng cảm thấy kỳ quái, cũng nhanh chóng xoay người nhảy xuống.
Chư Thuận dường như là dùng tốc độ nhanh nhất đi tới hướng Chu Thành, hắn muốn dùng khinh công, nhưng mà sợ thất lễ trước mặt Chu Thành, cho nên, chỉ là đi bộ tới.
Tướng lĩnh tuần vệ quân thấy trưởng lão của Chư gia Chư Thuận đi tới hướng mình, trong kinh nghi, nhanh chóng tới trước ôm quyền nói: “Chư Thuận trưởng lão.”
Hắn mặc dù là tướng lĩnh tuần vệ quân, nhưng mà chức quan không cao, hắn biết Chư Thuận được gia chủ Chư gia Chư Viễn coi trọng, thiên phú rất cao, mặc dù mới Tiên Thiên thất trọng, nhưng mà sau này có hi vọng đạt đến thành tựu Vương cảnh.
Ngay lúc tướng lĩnh tuần vệ quân khom người ôm quyền, trưởng lão Chư gia Chư Thuận lại như thể không nhìn thấy đối phương, trực tiếp đi tới vượt qua trước mặt đối phương.
Tướng lĩnh tuần vệ quân không khỏi kinh ngạc.
Các cao thủ đi theo ở phía sau Chư gia cũng là kinh ngạc.
Tất cả mọi người ai ai cũng nhìn về hướng bóng dáng người mặc áo lam kia.
Lúc này, tất cả mọi người đã nhìn ra, trưởng lão Chư gia Chư Thuận là đi đến trước người mặc áo lam kia.
Chỉ là, tất cả mọi người kinh nghi, cái người mặc áo lam chỉ là một thiếu niên 13~14 tuổi mà thôi.
Chư Thuận, là trưởng lão Chư gia, cao thủ Tiên Thiên thất trọng, thiên phú lại cao, lại được Chư gia gia chủ Chư Viễn coi trọng, nhìn thấy thiếu niên 13~14 tuổi này, làm sao lại kích động đến mức như thế này?
tướng lĩnh tuần vệ quân kia cũng đều kinh ngạc không thôi.
Thiếu niên này, chỉ là con trai của Lại bộ Thượng thư tới từ Đại Phụng mà thôi, với thân phận và thực lực của Chư Thuận, làm sao đến mức kích động như thế này!
Giữa sự nghi ngờ của mọi người, Chư Thuận vốn đang bước nhanh đi tới hướng Chu Thành, nhưng khi đi đến trước mặt Chu Thành năm sáu mét, đột nhiên thả chậm bước chân, mà lại rón rén, dường như sợ tiếng bước chân quấy nhiễu đến Chu Thành.
Mà lúc thả chậm thả nhẹ bước chân, Chư Thuận liền khom người, không dám đứng thẳng người, cứ như vậy đi tới trước mặt Chu Thành ngoài một thước, mới đứng vững.
“Chư Thuận tham kiến Chu Thành thiếu hiệp.” Chư Thuận mở miệng nói, ai cũng nghe ra được giọng của Chư Thuận đang kích động và run rẩy.
Thấy Chư Thuận cung kính như vậy với thiếu niên trước mắt, mọi người không ai không khỏi giật mình.
Tướng lĩnh tuần vệ quân kia trong lòng càng là run rẩy.
Chỉ là, hắn vẫn khó mà hiểu rõ, Chư Thuận làm sao lại cung kính như vậy đối với con trai Lại bộ Thượng thư tới từ Đại Phụng!
Ai nấy đều thấy được, Chư Thuận đối với thiếu niên Chu Thành này cung kính tuyệt đối không phải giả.
Hơn nữa nhìn thấy bộ dáng của Chư Thuận, dường như không chỉ đơn giản là cung kính như vậy.
Chu Thành nhìn Chư Thuận trước mặt khom người hành lễ, cũng không ngạc nhiên, gật đầu nói: “Không cần đa lễ.” Sau đó ánh mắt rơi vào trên người tướng lĩnh tuần vệ quân.
Chư Thuận thấy Chu Thành nhìn về phía tướng lĩnh tuần vệ quân, không khỏi khẽ giật mình, đang muốn mở miệng, đã thấy tướng lĩnh tuần vệ quân kianhanh chóng đi tới, ôm quyền với Chu Thành: “Thang Khải không biết thân phận của Chu Thành thiếu hiệp, vừa rồi có nhiều đắc tội, mong Chu Thành thiếu hiệp thứ lỗi.”
“Không biết thân phận ta?” Chu Thành lạnh lùng cười một tiếng: “Không đúng rồi, vừa rồi không phải ngươi đã biết ta là con trai của Lại bộ Thượng thư đến từ Đại Phụng sao, mà lại biết rất rõ ràng ta là con trai Lại bộ Thượng thư của Đại Phụng, vẫn đem lệnh bài của ta ném đi.”
Ném đi lệnh bài thân phận của Chu Thành!
Chư Thuận nghe xong, biến sắc.
Theo ánh mắt của hắn, thấy được một lệnh bài thân phận trên mặt đất bên cạnh .
Lúc nhìn thấy lệnh bài thân phận kia dính đầy bụi đất, trong lòng của hắn đột nhiên thắt lại.
Tướng lĩnh tuần vệ quân Thang Khải này không biết thân phận và thực lực của Chu Thành, nhưng mà, hắn may mắn chính mắt nhìn thấy cảnh Chu Thành chém giết năm vị Vương cảnh thất trọng Thiệu Hồng Nghiệp, Tất Sâm trên đại hội diễn võ.
“Thang Khải! Ngươi!” Chư Thuận biến sắc, tức hổn hển nói với tướng lĩnh tuần vệ quân: “Còn không mau đem lệnh bài nhặt lên cho Chu Thành thiếu hiệp, bồi tội vơi Chu Thành thiếu hiệp!”
tướng lĩnh Tuần vệ quân Thang Khải chần chờ một chút, nhưng mà cuối cùng vẫn theo lời của Chư Thuận xoay người nhặt lệnh bài lên, sau đó lại vỗ vỗ cát bụi phía trên, đưa đến trước mặt Chu Thành, tươi cười nói: “Chu Thành thiếu hiệp, đã đắc tội rồi, đã đắc tội rồi.” Nói đến đây, lại nói: “Là ta có mắt không tròng, ngày khác, ta mở thiết yến ở Tứ Hải tửu lâu lại bồi tội với Chu Thành thiếu hiệp.”
Tứ Hải tửu lâu, là đệ nhất tửu lâu của Tứ Hải vương triều, tổng bộ ở ngay tại Tứ Hải kinh thành.
Chu Thành vẻ mặt đang vốn dĩ lạnh lùng thấy đối phương khuôn mặt tươi cười bồi tội, cuối cùng nhận lấy lệnh bài thân phận.
Chư Thuận thấy Chu Thành nhận lấy lệnh bài thân phận, nội tâm vốn lo lắng rốt cục cũng được nới lỏng, hắn lúc này mới phát hiện, mới nhận ra lòng bàn tay anh đều đổ mồ hôi dưới sự căng thẳng vừa rồi.
Lúc này, lại có một đám cao thủ khác từ đằng xa trên đại đạo giục ngựa đi đến, rõ ràng là cao thủ Thiên Long môn, xem ra, là muốn vào thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận