Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 238: Bị đuổi giết

Chu Thành mặc dù bái nhập Đế Sát cung thời gian không lâu, nhưng mà đối với các đại thế lực và cao thủ các phương của Tiên Võ thế giới vẫn là hiểu rõ một chút.
Cho nên, mặc dù chưa gặp qua Hắc Bạch Song Sát, nhưng mà, vẫn suy đoán được thân phận của người chắn ngang ở phía trước đường.
Dường như trong nháy mắt, Chu Thành không cân nhắc, liền thúc giục trận pháp Ma Thần Y Ẩn Thân, trong nháy mắt ẩn thân.
Hắc Bạch Song Sát chính là sát thủ của Thiên Bảng, xuất hiện ở đây, và chặn lại ở phía trước, hẳn là chặn giết mình.
Ngay lúc Chu Thành ẩn thân trong nháy mắt, hai người Hắc Bạch Song Sát đột nhiên một kiếm đâm ra.
Hai thanh kiếm khí màu đen và trắng xuyên qua khoảng không và chém tới nơi mà Chu Trừng đã đứng trước đó, chỉ thấy mặt đất, vỡ ra, làm nổ tung hai khe nứt đáng sợ như thung lũng, kéo dài đến các đỉnh núi xa xôi
Ngọn núi nổ tung.
Không khí cuồn cuộn, cát bụi bay tứ tung..
Hắc Bạch Song Sát thấy Chu Thành né tránh, hai mắt u lãnh liếc nhìn tứ phương, trên người đột nhiên xuất hiện những luồng ánh sáng nặng nề, lập tức bao trùm cả không gian xung quanh.
Đây cũng là Thánh Vực không gian của Hắc Bạch Song Sát.
Hắc Bạch Song Sát đều là Đế cảnh, Thánh Vực không gian đạt đến một cái trình độ kinh người, chỉ thấy ở dưới sự bao phủ của Thánh Vực không gian, những tia sáng đen và trắng cuồn cuộn xung quanh vài dặm, giống như một biển đen và trắng.
Những tia sáng đen trắng này có sức ăn mòn đáng sợ, ngay cả không gian đều có thể xuyên qua và thẩm thấu, Chu Thành vốn đang ẩn thân hình vào không gian, bị những tia sáng đen trắng này ăn mòn, thẩm thấu, dần dần lộ diện.
Hắc Bạch Song Sát nhìn Chu Thành đang dần dần hiển lộ ra thân hình, lạnh giọng cười một tiếng, Hắc Sát mở miệng nói: “Chu Thành, ngươi cho rằng ngươi sẽ ẩn thân, là có thể tránh thoát sự truy sát của chúng ta?”
Giọng Hắc Sát rất khó nghe, khiến cho người ta có cảm giác muốn tát người ta, hơn nữa giọng của đối phương có một loại ma lực, khiến cho tâm thần của người ta vậy mà có chút không tập trung, hốt hoảng.
Dù là thần hồn của Chu Thành không phải là yếu, nhưng cũng hoảng loạn.
Chu Thành bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn đối phương.
Vừa rồi, đối phương hiển nhiên thi triển chi thuật nhiễu loạn tâm thần Ma m.
“Hắc hắc, thần hồn không tệ lắm, tiểu tử.” Bạch Sát nhìn thấy thần sắc của Chu Thành, âm trầm nở nụ cười: “Thiên phú của ngươi đúng là yêu nghiệt, nhưng mà bây giờ, căn bản không có khả năng trốn được từ trong tay chúng ta.”
” Như thế này, ngươi có thể chiếm được không cần tốn sức, chúng ta cũng không cần tra tấn ngươi, có thể cho ngươi chết dễ dàng.”
Chu Thành vẫn lạnh lùng nhìn đối phương, cũng không hỏi đối phương là người nào sai Hắc Bạch Song Sát tới giết chính mình, bởi vì đối phương sẽ không nói, nếu hỏi cũng là câu vô ích.
Chu Thành suy nghĩ đã hóa thành điện, với tốc độ của hắn hiện tại, căn bản không có khả năng trốn được, Chu Thành vừa nghĩ đối sách, vừa đem Thánh Vực của mình chống ra.
Thánh Vực quang văn của Chu Thành chống lên, tạo thành một không gian tương tự như lá chắn bảo vệ quanh người hắn, sức mạnh ăn mòn bên trong tia sáng đen trắng của đối phương, bị ngăn tại bên ngoài.
Huyền Vũ quy văn trong Thánh Vực không gian của Chu Thành, tỏa ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, cho dù sức mạnh ăn mòn của đối phương thẩm thấu như thế nào, từ đầu đến cuối không cách nào xông vào được.
Hai người Hắc Bạch Song Sát thấy thế, không khỏi kinh ngạc.
Phải biết, chính là Thánh Vực không gian của rất nhiều cao thủ Đế cảnh, đều không thể chống cự được uy lực ăn mòn của Thánh Vực không gian hai người, thế nhưng mà Chu Thành chỉ là một Thánh cảnh lại làm được.
“Không hổ là thiên tài Chí Tôn Pháp Tướng vô song, ngay cả Thánh Vực không gian ngưng tụ đều có phòng ngự kinh người như thế.” Hắc Sát không khỏi cảm thán nói: “Thiên tài giống như ngươi, ta lại không nỡ giết ngươi.”
Nhưng là đúng lúc này, thân hình Bạch Sát đột nhiên thoắt một cái, hóa thành một đạo bạch quang, tốc độ nhanh đến kinh người, chớp mắt liền đi tới trước mặt Chu Thành, bạch kiếm trong tay hắn trong nháy mắt liền đâm về phía yết hầu của Chu Thành.
Chu Thành vẫn luôn chú ý đến hai người, ngay lúc Bạch Sát ra tay, Chu Thành liền toàn lực thi triển ra một môn vô thượng thần thông, hóa thành mấy chục đạo tàn ảnh.
Trường kiếm của Bạch Sát, đâm vào tàn ảnh của Chu Thành.
Chu Thành khó khăn lắm tránh thoát được sự ám sát của đối phương, nhìn trường kiếm của đối phương lướt qua cổ họng mình, dù là tránh thoát được sự ám sát của đối phương, Chu Thành vẫn toát mồ hôi lạnh.
Cũng may mắn Thánh Vực không gian của hắn ngăn cản một phần lực lượng của đối phương, làm trường kiếm của đối phương chậm lại một chút xíu, nếu không thì, một kiếm vừa rồi, hắn căn bản là không có cách tránh né được.
Bạch Sát một kiếm thất bại, lần nữa kinh ngạc, sau đó khặc khặc cười như điên: “Rất thú vị”
Mặc dù vừa rồi chỉ là một đòn ngẫu nhiên của hắn, nhưng mà, có thể tránh thoát một đòn tùy ý này của hắn, đủ để tự hào, huống chi Chu Thành chỉ là một Thánh cảnh.
Hắc Sát gặp Bạch Sát ám sát thất bại, cũng là ngạc nhiên, lúc đầu bọn hắn cứ nghĩ là với thực lực của bọn hắn, ám sát một Thánh cảnh Chu Thành, là dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới hai lần thất bại.
Chu Thành sau khi tránh thoát một kích của đối phương, trong tay xuất hiện một viên cầu màu đen.
Viên cầu màu đen này, phía trên này lóe lên tia chớp.
Nhìn thấy viên cầu màu đen này, Hắc Bạch Song Sát nghĩ đến một vật, biến sắc.
Viên cầu màu đen này, là một vật thể gây chết người đáng kinh ngạc được tạo ra bằng cách thu thập tất cả các loại giông bão được gọi là Lôi Châu, Chu Thành trong tay có vài chục hạt, tất nhiên nếu nổ tung nói, đủ để làm trọng thương hai người.
“Rút lui!”
Hai người đồng thời nhanh chóng rút lui.
Khi hai người vội vàng rút lui, Chu Thành lại là bay vút lên trời, bay thẳng vào không trung, khi Chu Thành phá không bay lên, một đầu Phượng Hoàng mà băng to lớn xuất hiện, Chu Thành đáp xuống trên người con Phượng Hoàng màu băng kia, Băng Phượng mang theo Chu Thành, chớp mắt đi xa.
Ngũ đại Thần Thú, vẫn luôn ở trong Ám Giới Đỉnh tu luyện.
Khi thực lực của Chu Thành tăng lên, thực lực của Ngũ Thú cũng đều tăng lên kinh người.
Hắc Bạch Song Sát không nghĩ tới Chu Thành không làm nổ Lôi Châu, nhìn Chu Thành đi xa, hai người tức giận đồng thời, ngạc nhiên: ” Băng Phượng Thần Thú!”
Băng Phượng, đây chính là Viễn Cổ Thần Thú, thiên địa khó tìm, không nghĩ tới Chu Thành vậy mà thu phục được một đầu.
Hai người không kịp nghĩ nhiều, lúc này thi triển thân pháp, tức tốc đuổi theo.
” Được, được lắm, không nghĩ tới, ngươi thậm chí ngay cả Băng Phượng Thần Thú cũng có.” Ở phía sau đuổi tới Bạch Sát cười đến chói tai: “Thật đúng là khiến cho ta kinh ngạc!”
Giết Chu Thành, như vậy, con Thần Thú này tất nhiên là của bọn hắn.
Cho dù bọn hắn không thể thu phục được con Thần Thú này, thì dù có bán nó đi chăng nữa cũng sẽ là một cái giá cao ngất trời.
Hắc Bạch Song Sát tốc độ cực nhanh, mặc dù tốc độ của Băng Phượng không chậm, nhưng mà cùng Đế cảnh Hắc Bạch Song Sát so sánh, hay là kém không ít, Hắc Bạch Song Sát cùng Chu Thành khoảng cách càng ngày càng gần.
Tới gần, trường kiếm trong tay Hắc Bạch Song Sát chém ra, cách mấy ngàn thước, hai đạo Kiếm trụ trong nháy mắt liền chém đến phía sau Chu Thành.
Ngay khi hai trụ kiếm chém đến phía sau Chu Thành, từ trong không khí mỏng manh xuất hiện, trường kiếm vung ra, nghênh hướng kiếm trụ của Hắc Bạch Song Sát.
Tư nhiên nổ vang.
Lực lượng hủy diệt cuốn lên.
Những đám máy trên không trung xung quanh đều bị đánh tan.
Chu Thành cưỡi trên người Băng Phượng, dù là có Thánh Vực không gian phòng ngự, cũng đều bị lực trùng kích cường đại đánh lao về phía trước, yết hầu nóng lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn có Huyền Vũ Thần Thể cùng Kim Cương Bất Diệt Thần Thể, nếu không phải vậy vừa rồi có thể đã khiến hắn trọng thương.
Dù là như vậy, Chu Thành cũng không chịu nổi.
Chu Thành cưỡi Băng Phượng, không quay đầu lại, tiếp tục toàn lực hướng phía trước phi hành.
Vừa rồi ngăn lại kiếm trụ của Hắc Bạch Song Sát chính là Đế cảnh khôi lỗi của.
Nhưng mà, Đế cảnh khôi lỗi cũng bị kiếm trụ của Hắc Bạch Song Sát đánh bay, trượt liên tục trên bầu trời, và rút lui vài dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận