Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 225: Liệt Hoàng ghi hận

Nghe được Trần An tra hỏi, Xích Dương nhìn Trần An một chút, ánh mắt hờ hững: “Ngươi đây là đang chất vấn ta sao?” Thanh âm không lớn, người khác nghe vào trong tai không có gì nhưng tâm tư của Trần An như bị một chiếc búa khổng lồ đóng vào. há miệng phun ra một ngụm máu.
Cao thủ trên đại điện thấy vậy, tất cả đều thở phào một hơi.
Trần An, thế nhưng là đứng đầu Thái Thượng trưởng lão của Bách Tiên môn, đã là Thánh cảnh đỉnh phong, thế nhưng mà, nhưng khi đối mặt với một tồn tại như Xích Dương, căn bản không có một tia cơ hội chống lại.
Trần An sắc mặt trắng bệch, đối mặt Xích Dương, nhu chiếp nói: “Trần An không dám.” Sau đó thấp giọng nói: “Ta chỉ là, ta chỉ là.” Chỉ là cái gì, một mực không nói ra được.
Lúc này, trên đại điện lại truyền tới một tiếng im lìm vang vọng, chỉ nhìn thấy Liệt Hoàng lần nữa bị một chưởng của Chu Thành vỗ bay ra ngoài.
Liệt Hoàng lần này quẳng bay đến trước mặt các cao thủ của Bách Tiên môn.
Trần An nhìn Liệt Hoàng bị quẳng bay đến trước mặt nhóm người mình, da mặt co quắp một chút, muốn ra tay, nhưng là lại không dám ra tay.
Chu Thành đi tới hướng Liệt Hoàng, đột nhiên nhảy lên một cái, một đao chém xuống hướng đỉnh đầu Liệt Hoàng.
Lần này, cũng không phải là Phi Tiên kiếm pháp, mà là một môn đao pháp cấp bậc vô thượng thần thông.
Một đao này, ngưng tụ toàn bộ chân nguyên của Chu Thành.
Đao khí cường đại, khiến cho tất cả các đệ tử thiên tài trên đại điện đã từng tham gia tranh đấu Tiên Võ ai cũng run lên trong lòng
Nhìn đao khí chém xuống, sắc mặt Liệt Hoàng cuối cùng thay đổi, trong mắt hiện lên sự sợ hãi và cảm giác chết chóc bao trùm tâm trí.
Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, hắn cảm thấy cái chết gần như vậy.
Trong lúc hoảng loạn Liệt Hoàng dốc hết toàn lực, mở ra Thánh Vực không gian của mình ra, ý đồ ngăn cản đao khí của Chu Thành, nhưng mà căn bản là vô dụng, đao khí của Chu Thành trong nháy mắt liền chém nứt Thánh Vực Không Gian, sau đó thuận vết nứt, và sau đó tiếp tục cày dọc theo vết nứt, tiếp tục chém về phía đỉnh đầu Liệt Hoàng.
Nhìn thấy Liệt Hoàng sắp bị đao khí của Chu Thành chém trúng, nếu như một đao này chém trúng thực, cho dù Liệt Hoàng là chuyển thế của Thượng Cổ Tiên Nhân, hắn cũng chắc chắn sẽ chết.
Trần An thấy thế, không thèm đếm xỉa đến chuyện gì nữa, liền muốn ra tay, đột nhiên, một đạo chỉ lực, phá vỡ không gian, đánh vào thanh đao trong tay Chu Thành.
“Keng!” Vang lên một tiếng, Chu Thành chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, thanh đao trong tay bị chỉ lực của đối phương đánh trúng ném lên không trung, sức mạnh cường đại, cũng khiến cho Chu Thành ngã xuống đất, hắn lui về phía sau.
Đám người nhìn lại, người ra tay, rõ ràng là lão tổ Long Phi của Đế Sát cung.
Long Phi nhìn Chu Thành, trầm giọng nói: “Chu Thành, Liệt Hoàng cùng Bách Tiên môn chính là quý khách của Đế Sát cung chúng ta, ngươi cố ý nặng tay như thế, là có ý gì? Là muốn cho Đế Sát cung chúng ta đoạn tuyệt với Bách Tiên môn sao?”
Chu Thành sầm mặt lại.
Long Phi này vậy mà nói hắn cố ý nặng tay như thế?
Chẳng lẽ không thấy được vừa rồi Liệt Hoàng cũng ra tay không từ thủ đoạn?
Đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này, Xích Dương mở miệng nói: “Tỷ thí so tài, thương vong không thể tránh được, ta tin tưởng Bách Tiên môn cũng hiểu rõ đạo lý này.” Sau đó nói với Chu Thành: “Chu Thành, ngươi lui xuống trước đi.”
Chu Thành gật đầu, lui trở về chỗ ngồi của mình.
Hắn mặc dù rất muốn giết Liệt Hoàng, nhưng mà hắn cũng biết hiện tại muốn giết Liệt Hoàng là không thực tế.
Liệt Hoàng đứng dậy, liếc nhìn Chu Thành đầy hận ý: “Mối thù cụt tay hôm nay, ta nhớ kỹ.” Nói xong, cũng không chào hỏi mọi người, một bước liền bay ra khỏi đại điện Đế Sát cung.
Trần An của Bách Tiên môn thấy thế, ôm quyền với Xích Dương cùng một đám cao thủ: “Chư vị, chúng ta cáo từ trước.” Sau đó suất lĩnh một đám cao thủ của Bách Tiên môn đi theo Liệt Hoàng, chớp mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Một đám cao thủ trên đại điện thất kinh nhìn nhau, ai cũng không nghĩ tới kết quả sẽ như thế.
Vĩnh Tiên Vĩnh Định Đại Đế nhìn Chu Thành, trong lòng phức tạp.
Lần này, Vu Phượng của Phượng Hoàng cốc cũng đều theo cao thủ của Phượng Hoàng cốc đến đây, Vu Phượng nhìn Chu Thành, trong lòng càng phức tạp, trước đó, Chu Thành ngay cả một quyền của Tần Hồng Vĩ Thái Nhất Tiên Môn cũng đều không tiếp nổi, bây giờ, lại ngay cả Liệt Hoàng Thánh cảnh nhất trọng vậy mà đều thua ở trong tay Chu Thành.
Thay đổi này, khiến cho người ta thực sự khó có thể tin.
Thật ra đâu chỉ hai người Vĩnh Định Đại Đế, Vu Phượng, toàn bộ trên đại điện, tất cả các cao thủ tông môn, gia tộc, Vương Triều, ai cũng cảm xúc chập trùng.
Màn đêm buông xuống.
Đại điển bái sư kết thúc.
Cường giả các phương cáo từ rời đi.
Trên một ngọn núi nọ cách Đế Sát cung vài dặm, Liệt Hoàng nhìn về hướng Đế Sát cung, hai mắt sát ý lăng hàng: “Chu Thành, ngươi về sau đừng rơi vào tay của ta, nếu không thì, ta muốn khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Nói đến đây, hắn chua xót nói: ” Vì ngươi quan tâm cha mẹ nhiều như vậy, vậy đến lúc đó, ta liền khiến cho ngươi cửa nát nhà tan.”
“Ta muốn hung hăng chà đạp mẫu thân ngươi!”
Liệt Hoàng toàn thân quang mang phun trào.
Lúc này, bên trong Đế Thánh cung, Chu Thành nhìn sắc mặt hồng nhuận phơn phớt của phụ thân, trong lòng thở dài một hơi, trải qua một phen trị liệu, thương thế của phụ thân hắn đã không còn đáng ngại, điều dưỡng thêm hai ngày, là có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Nghĩ đến Liệt Hoàng, Chu Thành trong lòng sát ý, Liệt Hoàng này, hắn nhất định sẽ tự tay giết chết hắn.
Chu Thành ở lại với phụ mẫu thê một lúc, sau đó trở về phòng của mình, bắt đầu tu luyện.
Sau ngày hôm nay, sợ là người muốn giết hắn sẽ càng nhiều.
Cho nên, từ hôm nay trở đi, hắn phải càng cố gắng tu luyện thêm gấp bội, làm gia tăng thực lực của mình.
Hắn hiện tại mặc dù thực lực là mạnh hơn Liệt Hoàng, nhưng mà, trong toàn bộ thế giới Tiên Võ, vẫn xếp thật xa.
Chu Thành lấy ra một viên đan dược kim quang, nuốt vào, ngay lập tức, sức mạnh của đan dược hóa thành dòng lũ, tuôn vào hướng kinh mạch toàn thân hắn.
Hôm nay đại điển bái sư, các cường giả đại tông môn, Vương Triều, gia tộc đến đây chúc mừng, quà cáp tất nhiên không ít, viên đan dược này, chính là một trong thập đại tiên môn Vạn Phật tông đưa tới, đan dược mặc dù không thể so với viên tiên đan kia được ban thưởng của giải thi đấu, nhưng mà cũng là trân phẩm hiếm thấy.
Cứ như vậy, liên tục mấy ngày, Chu Thành đều là đóng cửa không ra ngoài, ngày đêm tu luyện.
Dưới tác dụng của đan dược, chân nguyên của Chu Thành ngày càng hùng hậu.
Một ngày này, Chu Thành đi tới cung điện của sư phụ Xích Dương, vấn an sư phụ Xích Dương.
Xích Dương nhìn đệ tử quan môn trước mắt này, mắt lộ ra sự nhân từ, cười nói: “Mấy ngày nay tu luyện, thế nào rồi?” Bằng nhãn lực của hắn, nhìn ra được thực lực của Chu Thành có chỗ tiến bộ.
Nhìn thấy thực lực của đệ tử mình đã tiến bộ, Xích Dương tất nhiên là vui mừng trong lòng.
Ở trước mặt Xích Dương, Chu Thành đàng hoàng nói: “Đệ tử mấy ngày nay khổ tu, cũng có chút tiến bộ.” Sau đó hai sư đồ người đàm luận về một số vấn đề liên quan đến tu luyện..
Đa phần, Xích Dương đều là đang lắng nghe, thỉnh thoảng chỉ điểm cho Chu Thành vài câu.
Xích Dương là cự đầu của thế giới Tiên Võ, với kiến thức của hắn, cho dù là ngẫu nhiên chỉ điểm vài câu, cũng làm cho Chu Thành có loại cảm giác như nhìn thấy trăng sáng, được ích lợi không nhỏ.
Cuối cùng, Chu Thành hỏi tới chuyện trứng Cửu Thải Côn Bằng.
Chỉ cần tìm được càng nhiều trứng của Cửu Thải Côn Bằng, như vậy, Cửu Thải Côn Bằng pháp tướng của hắn liền có thể không ngừng tiến hóa, đến lúc đó uy lực càng mạnh, tu luyện càng nhanh.
“Trứng Cửu Thải Côn Bằng?” Xích Dương kinh ngạc, lập tức nói: “Loại vật này, cực kỳ hiếm thấy, vi sư cũng mới chỉ thấy một lần.”
Chu Thành thần sắc đại chấn, vui mừng nói: “Không biết sư phụ từng gặp qua ở đâu?”
Xích Dương trầm ngâm nói: “Năm đó ta tiến vào thế giới Lôi Ngục tìm kiếm đồ vật, bên trong thế giới Lôi Ngục ngược lại là gặp qua một viên, nhưng mà, lúc đó có một đầu Cửu Thải Côn Bằng đang ở đó, con Cửu Thải Côn Bằng kia thực lực mạnh mẽ, cho dù là vi sư, cũng không cách nào áp chế được con Cửu Thải Côn Bằng kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận