Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 422: Hỗn Độn Vực

Thế là một người một trâu rời khỏi sơn cốc.
Tiểu ngưu dẫn theo Chu Thành xuyên qua một cái bình nguyên cực lớn, đi tới đỉnh một ngọn núi.
Đứng trên đỉnh núi, tiểu ngưu nhìn Hỗn Độn Tiểu Thế Giới trước mắt, giống như một vị đế vương nhìn cương thổ của mình. Hình như Hỗn Độn Tiểu Thế Giới này chính là quốc gia của nó.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Thành không khỏi hỏi: “Tiền bối, ngươi vẫn luôn sống ở trong Hỗn Độn Tiểu Thế Giới này sao?”
Tiểu ngưu gật đầu: “Đúng.” Sau đó rơi vào trong ký ức: “Còn đã bao lâu thì ta không nhớ rõ.”
“Tiểu thế giới này đã sụp đổ rất nhiều lần, còn cụ thể là bao nhiêu lần thì ta đã không nhớ rõ nữa.”
“Sụp đổ nhiều lần?” Chu Thành bất ngờ, không phải trước khi bọn họ đi vào thì vẫn còn nguyên sao?
Tiểu ngưu nói: “Tiểu thế giới này sụp đổ xong thì sẽ tự động khôi phục.”
“Tự động khôi phục!” Chu Thành giật mình.
Lần đầu tiên hắn nghe nói Hỗn Độn Tiểu Thế Giới sụp đổ sau đó còn tự động khôi phục lại.
Tiểu ngưu ừ một tiếng: “Tiểu thế giới này có chút đặc thù, chờ lần sau chúng ta trở về thì nói không chừng nó đã khôi phục lại.” Nói xong, nâng đùi lên vạch tới trước một cái, không gian phía trước bị vỡ ra.
“Đi!” Tiểu ngưu nói, phá không bay lên, đi vào vết nứt không gian nó mở ra.
Chu Thành đuổi theo sát.
Đi vào vết nứt không gian, chỉ thấy xung quanh đen nhanh, trong bóng tối tràn ngập Hỗn Độn loạn lưu.
Hỗn Độn loạn lưu như thủy triều mãnh liệt, điên cuồng gào thét ào tới chỗ Chu Thành.
Nhưng vừa đến bên người Chu Thành thì lập tức ngừng lại.
Lúc này, tiểu ngưu nói: “Ngươi đã lĩnh ngộ lực lượng không gian và thời gian, lát nữa ngươi thử xem có thể khống chế những Hỗn Độn loạn lưu nay hay không.”
Chu Thành nghe vậy thì thử vận dụng lực lượng không gian và thời gian lĩnh ngộ lúc trước, khống chế Hỗn Độn loạn lưu bay nhảy xung quanh.
Chỉ là lực lượng của những Hỗn Độn loạn lưu này quá mạnh, những Hỗn Độn loạn lưu này chính là từng đợt cuồng phong mạnh mẽ mà Chu Thành lại giống như một con kiến hơi mạnh một chút mà thôi.
Chu Thành có nguy cơ sẽ bị tung bay bất cứ lúc nào, chớ nói chi là đi tới trước.
Tiểu ngưu thấy thế thì nói: “Bây giờ cảnh giới của ngươi quá thấp, lực lượng còn yếu, đứng chính diện va chạm với những Hỗn Độn loạn lưu này, ngươi phải mượn lực tránh lực.”
Mượn lực tránh lực?
Lúc này, một trận Hỗn Độn loạn lưu điên cuồng gào thét mà tới.
Chu Thành không có chính diện chống lại mà mượn lực lượng của Hỗn Độn loạn lưu, thuận thế trượt tới trước.
Tiểu ngưu kinh ngạc.
Không ngờ được là Chu Thành vừa nghe là hiểu.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng có thể mượn nhờ lực lượng của Hỗn Độn loạn lưu.
Nếu là Thiên Tiên thập trọng đỉnh phong khác, một trận Hỗn Độn loạn lưu vừa rồi đủ để oanh hắn thành một đám huyết nhục.
Đừng nói Thiên Tiên thập trọng đỉnh phong, cho dù là cường giả Thượng Tiên đối mặt với một trận Hỗn Độn loạn lưu đó thì cũng phải chết.
Chu Thành đã đụng chạm đến cánh cửa lực lượng không gian và thời gian, cho nên tiểu ngưu mới yên tâm để cho hắn mượn lực tránh lực.
Thế là Chu Thành lần lượt mượn lực tránh lực, Chu Thành thuần thục không trượt tới trước trong không gian loạn lưu.
Mấy ngày trôi qua.
Chu Thành đã gần như có thể hành tẩu trong không gian loạn lưu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận