Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 489: Hồng Mông Tử Khí

“Coong!” “Coong!” “Coong!” “Coong!”
Đao khí như là sóng biển vô cùng vô tận, không ngừng đập nện lên người Chu Thành, tỏa ra từng tia sáng kinh người.
Bọn người Mạc Tất, Đặng Bạch nhìn thấy một đao đó của Vương Dương thì đều giật mình. Bọn họ không ngờ được là Vương Dương lại lĩnh hội về Không Gian Đại Trận sâu như thế.
Vừa xuất đao thì Chu Thành đã bị đánh trúng.
Đao khí tùy ý mà động, hơn nữa tan vào trong không gian, đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ.
“Chỉ một kích này, sợ là Chu Thành sẽ trọng thương!” Phía sau Đặng Bạch, Tào Uy thấy Chu Thành không có tránh thoát được một kích này thì không khỏi nhướng mày.
Đặng Bạch cũng đều nhướng mày, nhiều năm không thấy, thực lực của Vương Dương còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn. Với thực lực của Vương Dương bây giờ, dù không vào được top mười thì cũng đủ để chen vào top mười lăm.
Bọn người gia chủ Vương gia Vương An thấy Vương Dương một đao chém trúng Chu Thành thì đều kinh hỉ.
Bạch Phượng thấy Chu Thành bị một đao của Vương Dương chém trúng thì không khỏi đưa mắt nhìn về phía Mạc Tất. Mạc Tất đang muốn xuất thủ thì đột nhiên ngây người, nhìn Chu Thành, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bạch Phượng thấy sắc mặt Mạc Tất như vậy thì không khỏi nhìn về phía Chu Thành, sau đó trên mặt của hắn cũng tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Chỉ thấy Chu Thành đứng ở đó, bất động như núi, mặc cho ngàn vạn lưỡi đao của Vương Dương trảm ở trên người, ngay cả một vết máu cũng không có. Ngàn vạn lưỡi đao của Vương Dương trảm trên người Chu Thành, giống như đang gãi ngứa cho Chu Thành, trông rất là buồn cười.
Chuyện này!
Không chỉ có Vương Dương mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều chấn kinh.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều là cao thủ, gần như hội tụ đại bộ phận cường giả Chúa Tể của Thiên Giới, mọi người đều có thể nhìn ra được một đao công kích vừa rồi của Vương Dương khủng bố như thế nào.
Thế nhưng một đao khủng bố của Vương Dương lại không thể phá được phòng ngự của Chu Thành.
Ngay cả da của đối phương cũng không thể cắt đứt được.
“Ngươi!” Vương Dương giống như gặp quỷ, nhìn Chu Thành.
Trong số những năm này, hắn nhận được đại cơ duyên, lại thêm khổ tu, hắn toàn lực chém ra một đao, cho dù là Thiên Đế bị chém trúng thì cũng không thể nào có chuyện hoàn toàn không suy suyển một chút nào như thế được.
Phòng ngự của Thiên Đế cũng không có nghịch thiên như vậy được.
“Thiên Trảm!” Vương Dương chấn kinh, sau đó trong mắt chợt lóe lên vẻ dữ tợn, song nhận trong tay chém thẳng xuống Chu Thành.
Một đao đó từ hư không rơi xuống.
Đao khí giống như đến từ trời xanh.
Khi một đao đó chém xuống, không gian xung quanh biến sắc, vô số khí lưu nổ vang không thôi.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì song nhận trong tay hắn đã chém thẳng tới đỉnh đầu của Chu Thành. Mắt thấy song nhận trong tay hắn muốn chém thẳng xuống đỉnh đầu của Chu Thành, chém đầu Chu Thành ra làm hai thì đột nhiên Chu Thành nâng tay lật một cái, trực tiếp cầm lấy song nhận trong tay Vương Dương!
Song nhận trong tay Vương Dương chém lên trên song chưởng của Chu Thành, bắn ra quang mang trùng điệp. Thế nhưng song chưởng của Chu Thành lại như Hỗn Độn chi bích, bất động mảy may, không thương tổn mảy may!
Ngay sau đó hai tay Chu Thành nắm lấy song nhận của đối thủ, vừa dùng lực, Vương Dương không thể giữ được song nhận trong tay, nó rời khỏi tay, bắn ra ngoài.
Chu Thành trực tiếp đấm ra một quyền.
Oanh!
Như là tinh cầu nổ tung, một quyền của Chu Thành oanh trúng Vương Dương. Vương Dương bị đánh bay ngược ra ngoài không biết bao nhiêu dặm.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Bao gồm mấy vị trong số thập đại Chúa Tể Chi Vương của Thiên Giới như Mạc Tất, Đặng Bạch.
Không có một chiêu thức dư thừa nào hết, chỉ có một quyền!
Chỉ ra có một quyền thôi mà Vương Dương đã bại trận!
Khi Vương Dương dừng lại ở chỗ rất xa, phần ngực của áo giáp cấp Hỗn Độn Linh Khí của hắn đã hoàn toàn vỡ ra, phía sau đó là một cái huyết động hình quyền ấn, cái huyết động này đã xuyên thấu ngực hắn, đâm trổ ra sau lưng.
Vương Dương thổ huyết không ngừng,
Gia chủ Vương gia Vương An và mấy vị Chúa Tể khác, kèm theo đó là một đám Tiên Vương của Vương gia nhìn thấy dáng vẻ của Vương Dương thì đều sợ đến sắc mặt tái nhợt không có một chút máu.
“Đây, đây là Chúa Tể Chi Vương sao?” Một vị Chúa Tể của Tiên Vương Cung nhìn Chu Thành, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Một quyền đánh nổ tan một món áo giáp cấp Hỗn Độn Linh Khí!
Như vậy thì lực công kích phải đạt tới trình độ kinh khủng như thế nào?
Nếu không phải Chúa Tể Chi Vương thì tuyệt đối không thể nào có được lực công kích mạnh như thế.
Rất nhiều Chúa Tể đang có mặt ở hiện trường đều cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì bây giờ Chu Thành mới Tiên Vương Cảnh.
Một Tiên Vương Cảnh lại có thực lực Chúa Tể Chi Vương?
Nếu như Chu Thành đột phá Chúa Tể Cảnh, vậy thì hắn sẽ còn kinh khủng tới cỡ nào nữa.
Ngay cả thân là hạng bốn trong số mười đại cao thủ Thiên Giới như Mạc Tất thì khi nhìn Chu Thành cũng cảm thấy sợ hãi.
Không sai, chính là sợ hãi.
Bởi vì hắn tự hỏi, cho dù mình toàn lực công kích thì cũng không thể nào chỉ dùng một quyền là đánh nứt được áo giáp cấp Hỗn Độn Linh Khí.
Chu Thành một quyền đánh bay Vương Dương, đi đến trước mặt Vương Dương, hai mắt lạnh lẽo: “Ngươi nói không sai, giết người thì đền mạng, nhưng mà rất đáng tiếc là ngươi không có thực lực này.”
“Cho nên.”
Chu Thành nói đến đây, Hỗn Nguyên Song Nhận xuất hiện trong tay, song nhận vạch một cái.
Mọi người chỉ nhìn thấy được hai đạo khí nhọn hình lưỡi đao kinh khủng hiện lên.
Sau đó thì thấy yết hầu Vương Dương bị cắt.
Vương Dương dùng ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn lồng ngực bị nhuộm đỏ của mình: “Ngươi!”
Hồng Mông Thiên Cung, ngoại trừ Hồng Mông Linh Quả, Hồng Mông Linh Thủy ra thì còn có Hồng Mông Tử Khí, lần này hắn còn muốn lấy được Hồng Mông Tử Khí, sau đó đột phá, chen vào top mười Thiên Giới.
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại chết ở trong tay của một vị Tiên Vương.
Chu Thành nhìn về phía bọn người gia chủ Vương gia Vương An.
Vương An và một đám cao thủ Vương gia thấy Chu Thành quay qua nhìn mình thì đều sợ đến nhanh chóng lui lại.
Đúng lúc này, đột nhiên, Hồng Mông Chi Thụ quang mang chấn động, một đạo tử sắc chi quang từ trong Hồng Mông Chi Thụ sinh ra.
“Hồng Mông Tử Khí!”
“Là Hồng Mông Tử Khí!”
Rất nhiều cường giả đang có mặt ở hiện trường đều kinh hỉ kêu lên.
Chu Thành cũng nhìn lại, chỉ thấy đạo tử sắc chi quang sinh ra từ bên trong Hồng Mông Chi Thụ có quang mang lưu chuyển, mơ hồ chứa vô thượng đại đạo.
Hồng Mông Tử Khí chính là thiên địa kỳ vật, còn quý giá hơn Hồng Mông Linh Quả rất nhiều.
Hồng Mông Tử Khí chỉ từng xuất hiện trong Thiên Giới hai lần, tính thêm lần này nữa là lần thứ ba.
Mỗi một lần đều chỉ có một đạo.
Hai đạo trước đó bị Thiên Đế và Thủy tổ Tiên Vương Cung đoạt được.
Chu Thành nhìn thấy Hồng Mông Tử Khí thì không do dự, lập tức vọt thẳng tới chỗ Hồng Mông Tử Khí.
Một trăm quả Hồng Mông Linh Quả cũng kém hơn một đạo Hồng Mông Tử Khí, nếu như hắn đạt được Hồng Mông Tử Khí thì hắn có thể mượn Hồng Mông Tử Khí nhất cử đột phá Chúa Tể Chi Cảnh.
Lúc đó, hắn hoàn toàn có thể leo lên đỉnh Thiên Đạo Sơn.
Khi Chu Thành muốn cướp Hồng Mông Tử Khí, mấy người Mạc Tất, Đặng Bạch cũng nhao nhao xuất thủ, chỉ là tốc độ của hai người vẫn chậm hơn Chu Thành không ít.
Khi Chu Thành dò tay tới Hồng Mông Tử Khí thì bị Hồng Mông cấm chế của Hồng Mông Chi Thụ cản trở, Cửu Giới Đỉnh xuất hiện trong tay, trực tiếp vung mạnh một đỉnh tới.
Từng tiếng nổ vang lên không thôi.
Hồng Mông cấm chế không ngừng bị đánh cho nổ tung.
Chu Thành tốc độ không giảm, một tay chụp lấy Hồng Mông Tử Khí.
Hai người Mạc Tất, Đặng Bạch thấy thế thì vừa sợ vừa vội, hai người đồng thời đánh thẳng tới chỗ Chu Thành, muốn ngăn cản Chu Thành.
Chu Thành trở tay đánh ra một quyền, chia nhau đánh về phía hai người.
Giống như vạn lôi nổ vang.
Hai người Mạc Tất, Đặng Bạch chị cảm thấy một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ chấn cho hai người liên tục lùi lại không thôi, hai người đều cảm thấy kinh hãi.
Dư âm của lực lượng của ba người quét qua, Chúa Tể, Tiên Vương xung quanh không ai mà không bị đánh bay.
Rất nhiều Chúa Tể vốn còn muốn cướp đoạt Hồng Mông Tử Khí đều giật nảy mình, đồng loạt sợ hãi lùi lại.
Chu Thành một quyền đánh lui hai người Mạc Tất, Đặng Bạch, tay giương ra chụp lấy Hồng Mông Tử Khí, Ma Thần Chi Dực xuất hiện sau lưng, mở ra, sau đó lập tức độn không mà đi, biến mất không còn tăm tích.
Chỉ để lại một đám Chúa Tể và Tiên Vương còn đang sợ hãi đứng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận