Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 188 : Tuyệt đối không để Chu Thành chạy thoát

“Chu Thành, hiện tại Trần Huyền là đệ tử nội môn của Thái Nhất Tiên Môn, vậy thì phiền toái rồi.” Vương Truyền Uy vẻ mặt lo lắng nói.
Bất cứ chuyện gì, một khi liên quan đến Thái Nhất Tiên Môn, đó chính là cái chuyện đại phiền toái.
Cho dù là mạnh như Đế Sát cung, đối mặt với Thái Nhất Tiên Môn, cũng đều đau đầu.
Nhậm Chính Khôn cũng đều lo lắng nói: “Nếu Trần Huyền này là đệ tử nội môn cuả Thái Nhất Tiên Môn, muốn để hắn giao người, sợ là khó.”
Chu Thành nghe vậy cười lạnh: ” Đệ tử nội môn của Thái Nhất Tiên Môn thì như thế nào, nếu như hắn không giao người, thì chết!”
Hai người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn nghe vậy, nhìn nhau, không nói gì.
” Cao thủ của Tử Vũ vương triều như thế nào?” Chu Thành hỏi.
Vương Truyền Uy nói ra: “Người phía dưới nói, Tử Vũ vương cung có hơn 40 người Tôn cảnh, mạnh nhất chính là lão tổ của Tử Vũ hoàng tộc, là cao thủ Tôn cảnh thất trọng.”
“Tôn cảnh thất trọng.” Chu Thành hai mắt lấp lóe: “Chúng ta bây giờ đi đến Tử Vũ vương cung.”
Hai người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn chần chờ.
“Chu Thành, chi bằng, bây giờ chúng ta trước tiên triệu tập cao thủ , chờ cao thủ dưới trướng của Đế Sát cung chúng ta đến đây, chúng ta lại đi Tử Vũ vương cung?” Vương Truyền Uy nói ra.
Thực lực của hai người mặc dù không yếu, nhưng mà, cũng chỉ là Tôn cảnh lục trọng.
Chu Thành nghe vậy, lắc đầu nói: “Nếu như chờ cao thủ dưới trướng của Đế Sát cung tới, Trần Huyền sợ là sớm đã đi rồi.”
Thấy Chu Thành kiên quyết, hai người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn cũng đành phải gật đầu, đi theo Chu Thành tiến về Tử Vũ vương cung.
Hai người Vương Truyền Uy nghĩ đến, cho dù là hai người không địch lại lão tổ của Tử Vũ hoàng tộc, nhưng bằng thực lực của hai người, cũng có thể mang Chu Thành bình yên trở về.
Đương nhiên, trừ ba người ra, còn có gần trăm vị cao thủ Vương cảnh thập trọng cùng mấy vị cường giả Tôn cảnh.
Đây là hai người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn vội vàng điều động, triệu tập cao thủ, nhưng mà, có thể vội vàng liền điều động, triệu tập đến gần trăm vị Vương cảnh thập trọng cùng mấy vị Tôn cảnh, đủ thấy thế lực của Đế Sát cung.
Đội ngũ một đường trùng trùng điệp điệp, tiến vào biên cảnh Tử Vũ vương triều, sau đó trực tiếp đi tới hướng Tử Vũ vương triều vương cung.
Khi bọn người Chu Thành đi tới hướng Tử Vũ vương cung, liền có người bẩm báo cho lão tổ của Tử Vũ hoàng tộc Tử Phong và tổ sư Thiên Long môn Trần Huyền.
Trần Huyền nghe vậy, lạnh lùng cười một tiếng: “Tới rất nhanh, Chu Thành, ta vốn còn muốn để cho ngươi sống lâu thêm mấy ngày, nếu ngươi đã muốn chết nhanh hơn một chút, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Quay đầu đối với lão tổ Tử Vũ hoàng tộc Tử Phong nói: “Chờ bọn người Chu Thành đến, ngươi biết phải làm sao rồi.”
Tử Phong chần chờ nói: “Nếu như Chu Thành này thật sự là đệ tử đặc chiêu của Đế Sát cung, chúng ta giết hắn như vậy, có thể không tốt hay không? Hơn nữa còn có hai người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn là đệ tử nội môn của Đế Sát cung.”
Trần Huyền cười lạnh nói: “Cái rắm đặc chiêu, chỉ cần Chu Thành một ngày chưa bái tổ sư Đế Sát cung, thì ngày đó vẫn chưa phải là đệ tử Đế Sát cung, ta giết một ngoại nhân, chẳng lẽ Đế Sát cung còn dám thả rắm thúi?”
Nghĩ đến Thiên Long môn bị diệt, Trần Huyền liền không chịu được sát ý trong lòng: ” Hai người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn, có thể tha mạng chó cho bọn hắn, về phần tùy hành những người khác, ngay cả Chu Thành, toàn bộ đều phải chết.”
Tử Phong do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
“Đi thôi, triệu tập đại quân cùng cao thủ, bố trí tốt hết thảy, phong kín tất cả đường lui cho ta!”
“Lần này, tuyệt đối không thể để cho Chu Thành chạy trốn!”
Trần Huyền giọng lạnh lẽo quanh quẩn trong đại điện.
Một ngày sau.
Một nhóm hơn một trăm người Chu Thành, Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn đi tới trước Vũ Vương thành.
Vương Truyền Uy nhìn cửa lớn Vũ Vương thành rộng mở trước mắt, luôn có chủng cảm giác bất an, nói với Chu Thành: “Chu Thành, chi bằng, chúng ta vẫn nên chờ một chút?”
Nhưng mà hắn vừa nói xong, liền thấy Chu Thành đã phá không bay lên, tiến vào Vũ Vương thành.
Vương Truyền Uy há hốc mồm, đành phải vẻ mặt bất đắc dĩ, đề phòng Chu Thành có thua, hắn cùng bọn người Nhậm Chính Khôn đuổi theo sát Chu Thành.
Chỉ chốc lát, Tử Vũ vương cung thấy ở xa xa.
Mà trên không Tử Vũ vương cung, một đoàn cao thủ đứng lơ lửng trên không, lít nha lít nhít, chỉ sợ có mấy ngàn người, chính là bọn người Trần Huyền, Tử Phong sớm chờ đợi đã lâu.
Trần Huyền từ xa xa nhìn thấy bọn người Chu Thành, ánh mắt khóa chặt Chu Thành.
Mà Chu Thành, cũng đang nhìn về hướng Trần Huyền.
Ánh mắt hai người va chạm.
Chu Thành thấy được đại ca hắn Chu Lập, lúc này, Chu Lập toàn thân vết máu, hấp hối, đang bị Trần Huyền dùng bí pháp cấm ở bên cạnh.
Nhìn thấy bộ dáng của đại ca Chu Lập, Chu Thành hai mắt lạnh lẽo, hiển nhiên, những ngày này, đại ca hắn bị Trần Huyền tra tấn không ít.
Trần Huyền nhìn thấy sắc mặt của Chu Thành, cười hắc hắc, nắm cánh tay phải của Chu Lập, sau đó uốn éo, trực tiếp vặn cánh tay phải của Chu Lập một vòng.
Tiếng xương vỡ vang lên.
Chu Lập không chịu được kêu thảm.
Trần Huyền cười to: “Chu Thành, lúc ngươi diệt Thiên Long môn ta, có từng nghĩ tới hôm nay?”
“Yên tâm, ta sẽ đem hai huynh đệ các ngươi đều mai táng cùng một chỗ.”
“Đúng rồi, còn có phụ mẫu ngươi, giải quyết hai huynh đệ các ngươi trước, đến lúc đó, ta lại đi giải quyết các phụ mẫu ngươi!”
Lần này, hai người Chu Uy, Lạc Thủy cũng không đi theo.
Trần Huyền cười đến tùy tiện, Chu Thành đột nhiên di chuyển.
Chu Thành thân hình lóe lên, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta khó mà hình dung, dường như là trong nháy mắt liền tới đến trước mặt Trần Huyền, ngay sau đó đấm ra một quyền.
Khi Chu Thành đấm ra một quyền, đám người có loại ảo giác, thiên địa sáng tắt một chút.
Một quyền ấn lộ ra quang minh hắc ám phá không bay ra.
“Hắc Ám Quang Minh Quyền!”
Có người kinh hô.
Trong mắt Trần Huyền, quyền ấn của Chu Thành càng lúc càng lớn, cho đến khi bao trùm hết tất cả thiên địa trong mắt của hắn.
Trần Huyền quá sợ hãi.
Với thực lực của hắn Tôn cảnh nhất trọng hậu kỳ đỉnh phong, đối mặt với một quyền này của Chu Thành, vậy mà hoàn toàn không có nổi sức phản kháng.
Sao lại thế!
Tại thi đấu tranh bá vương triều của Thanh Phong đại lục, Chu Thành này mới vừa vặn đột phá Tôn cảnh, thực lực làm sao lại khủng bố như thế!
Nhìn thấy Trần Huyền liền bị Chu Thành một quyền này oanh trúng, đúng lúc này, đột nhiên, một bóng người bay tứ tung, đấm ra một quyền, quang mang hỏa hồng đại trán, diệu động thiên địa.
Ầm ầm!
Quyền ấn của đối phương và quyền ấn của Chu Thành đụng vào nhau.
Thiên địa ngừng ngắt.
Chu Thành bị sức mạnh quyền ấn của đối phương xông đến liên tiếp lui về phía sau, phải thối lui ra vài trăm mét mới đứng vững.
Đám người nhìn lại, chỉ thấy người ra tay chính là lão tổ Tử Vũ hoàng tộc Tử Phong.
Tử Phong nhìn thấy Chu Thành sau khi tiếp nhận một quyền của mình, cũng chỉ là lui vài trăm mét, hoàn toàn không sao, Tử Phong trong lòng cực kỳ giật mình.
Hơn nữa, Chu Thành là thế nào lại biết Hắc Ám Quang Minh Quyền?
Hắc Ám Quang Minh Quyền, chính là một trong những vô thượng thần thông của một tông môn vừa tà vừa chính mấy vạn năm trước.
Nhưng mà, tông môn này đã diệt vong hơn một vạn năm trước.
Hai người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn cũng là giật nảy cả mình, giật mình vì Chu Thành biết Hắc Ám Quang Minh Quyền, càng giật mình về thực lực của Chu Thành.
Phải biết, với thực lực của hai người Tôn cảnh lục trọng, đều không thể đơn độc tiếp nhận một quyền của Tử Phong.
Chu Thành chịu chi lực một quyền của Tử Phong, thân hình lóe lên, công kích lần nữa, lần này, tốc độ lại nhanh hơn một phần, hơn nữa lúc Chu Thành đấm ra một quyền, chỉ thấy bầu trời xuất hiện quyền ấn đầy trời, mỗi một cái quyền ấn, đều như là sao, tinh quang sáng chói.
“Chu Thiên Tinh Thần Quyền!”
Hai người Vương Truyền Uy, Nhậm Chính Khôn kinh ngạc.
Chu Thiên Tinh Thần Quyền, so Hắc Ám Quang Minh Quyền còn nổi danh hơn , giống như là một môn vô thượng thần thông đã biến mất nhiều năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận