Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 132: THIÊN THỨU SƠN

Khương Khôn nhìn bốn người n Hồng, Yến Uyển, cười hắc hắc, vung vẩy ngọc bài trong tay: “Các ngươi muốn lấy lại ngọc bài này? Có thể!” Nói tiếp: “Bây giờ trời đông giá rét, giường ta ngủ có chút lạnh, đang cần mấy mỹ nữ giúp ta làm ấm giường.”
“Các ngươi nếu giúp ta làm ấm giường, ta sẽ đem ngọc bài này trả lại cho các ngươi.”
Bốn người n Hồng, Yến Uyển nghe xong, ai cũng vừa thẹn vừa giận.
” Dâm đồ to gan! Cũng dám đùa bỡn chúng ta!” Tần Lôi bên người Yến Uyển phẫn nộ, trường kiếm trong tay phẫn nộ đâm về Khương Khôn.
Khương Khôn cũng không trốn tránh, trực tiếp kẹp chặt ngón tay, liền đem trường kiếm nhẹ nhõm kẹp lấy.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Lôi biến đổi.
Hiển nhiên không nghĩ tới một kiếm này của mình dùng toàn lực vậy mà bị bị đối phương tuỳ tiện kẹp lấy.
Nàng muốn rút trường kiếm về, thế nhưng mà, trường kiếm bị đối phương kẹp chặt, căn bản không rút nổi.
n Hồng thấy thế, cũng phẫn nộ tiến lên đánh ra một kiếm, kiếm hoa nở rộ, đâm tới trước mặt đối phương.
Nhưng mà, cũng bị Khương Khôn dùng hai ngón tay kẹp lấy.
“Ngươi!” Gương mặt xinh đẹp của n Hồng thay đổi.
Thực lực của Khương Khôn này đã vậy còn quá mạnh!
Vốn dĩ trên đường, hắn đều là giả vờ.
Cố ý yếu thế, dẫn các nàng tới đây.
“Yến Uyển, các ngươi mau chạy đi!” n Hồng kêu lên.
“Chạy? Các ngươi cảm thấy có thể chạy được sao?” Khương Khôn đột nhiên phất tay, đánh bay trường kiếm của hai người n Hồng, tiếp đó dùng ngón tay phong bế huyệt vị của hai người n Hồng, Tần Lôi, thân hình lóe lên, ngăn cản đường đi của hai người Yến Uyển.
Hai người Yến Uyển kinh ngạc lui lại.
“Sư phụ ta là Thái Thượng trưởng lão của Thánh Thủy cung Nhan Liễu.” Lúc Yến Uyển lui lại, mở miệng nói.
Khương Khôn nghe xong, nở nụ cười: “Thì sao nào.” Hiển nhiên, là hắn sớm đã biết thân phận của bọn người họ.
Hắn đi tới hướng hai người nữ nhi.
Hai người Yến Uyển kinh hoảng lui lại.
Đột nhiên, hai tay Khương Khôn chộp tới hướng ngực của hai nữ, tốc độ kỳ quái, hai người Yến Uyển căn bản là không có cách nào tránh né, nhìn thấy đối phương sắp bắt được hai người nữ, một bóng người đột nhiên xuất hiện tại trước mặt hai nữ.
Mà tay của Khương Khôn thì bị một người trẻ tuổi mặc áo lam nắm ở trong tay.
Tất cả mọi người ở hiện trường khẽ giật mình.
Ngay cả hai người n Hồng bị phong bế huyệt vị, mà không cách nào động đậy.
“Chu Thành!” Yến Uyển nhìn thấy Chu Thành, cực kỳ ngạc nhiên, gương mặt xinh đẹp vui mừng.
Chu Thành gật đầu với Yến Uyển, quay đầu lại nhìn Khương Khôn: “Nếu như ngươi thích bắt người như thế, vậy ta liền phế bỏ tay của người, để xem sau này ngươi bắt thế nào!” Nói đến đây, tay uốn éo, thanh âm xương vỡ vang lên.
Khương Khôn đau đến kêu thảm.
Sau đó, Chu Thành một cước, đá vào trên ngực đối phương, đạp đối phương bay ra ngoài.
Khương Khôn đầu mặt dán chặt lấy mặt đất lăn ra xa mấy chục mét, toàn thân cọ sát với mặt đất, một đường toàn là vết máu.
sau khi dừng lại bên ngoài mấy chục mét, đã bị ma sát đến hoàn toàn biến dạng.
Khương Khôn đau đến dường như ngất đi.
Chu Thành lăng không một chỉ, mấy chỉ lực phá không, giải huyệt đạo của hai người n Hồng, Tần Lôi.
Khương Khôn kêu thảm, giận dữ chỉ vào Chu Thành: “Ngươi có biết ta là thiếu chủ của Thiên Thứu sơn không! Ngươi nhất định phải chết! Ngươi nhất định phải chết!”
Thiên Thứu sơn!
Bốn người Yến Uyển, n Hồng vốn dĩ đang cực kỳ phẫn nộ không khỏi khẽ giật mình, nhìn Khương Khôn trước mắt.
Thiên Thứu sơn nằm trong một tòa núi lớn ở Tứ Hải vương triều và Vạn Sơn vương triều.
Nói một cách chính xác, Thiên Thứu sơn không thuộc về thế lực của Tứ Hải vương triều và Vạn Sơn vương triều, nhưng mà, mặc kệ là hoàng thất của Tứ Hải vương triều và Vạn Sơn vương triều, đều đối với tôn kính Thiên Thứu sơn này.
Thực lực của bản thân Thiên Thứu sơn đã cực mạnh, mà còn thế lực sau lưng càng khiến người ta nghe mà biến sắc.
“Thiên Thứu sơn.” Chu Thành đi tới, lại là một cước, trực tiếp giẫm lên trên ngực đối phương, đạp xuống ngực xương sườn của đối phương.
Một trận tiếng vang lộp bộp lộp bộp.
Khương Khôn đau đến nổi mặt đều biến dạng.
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.
Nghe giọng nói, hẳn là Thủ Vệ quân của Lam Châu thành.
“Chu Thành, chúng ta đi nhanh thôi.” Yến Uyển nhặt lên ngọc bài của các nàng, sau đó kéo tay Chu Thành, cùng mấy người n Hồng rời khỏi hiện trường.
Đi một hồi, sau khi xác định Thủ Vệ quân không có đuổi theo, mấy người mới ngừng lại được.
n Hồng thấy sư muội Yến Uyển đối với nam nhân luôn luôn không biến sắc lại lôi kéo ống tay áo Chu Thành, cười nói: “Tiểu sư muội, vị công tử này là ai? Giới thiệu một chút cho ba người chúng ta chứ.” Nháy mắt mấy cái với Yến Uyển, giọng nhạo báng.
Ba người n Hồng, Tần Lôi tuổi tác so với hai người Chu Thành, Yến Uyển đều lớn hơn hai ba tuổi, dáng người cao gầy, đôi mắt đẹp mà nhìn Chu Thành.
Gương mặt xinh đẹp của Yến Uyển đỏ hồng, nhanh chóng buông ống tay áo của Chu Thành ra, giới thiệu cho ba người n Hồng nói: “Ba vị sư tỷ, vị này là bằng hữu của ta, hắn tên là Chu Thành, nhà ta mở tiệm thuốc, trước kia hắn thường xuyên đến tiệm thuốc mua dược liệu, đến rồi đi nhiều lần, cho nên, chúng ta liền quen biết nhau.”
“À, thì ra là như vậy, đến rồi đi nhiều lần, liền quen.” Tần Lôi cười tủm tỉm nói.
Gương mặt xinh đẹp của Yến Uyển là càng thêm đỏ lên, sau đó giới thiệu ba người n Hồng, Tần Lôi cho Chu Thành.
“Vừa rồi đa tạ Chu Thành thiếu hiệp cứu giúp.” Mấy người n Hồng cười nói với Chu Thành, vẻ mặt cảm kích.
“Tiện tay mà thôi.” Chu Thành khoát khoát tay, sau đó hỏi Yến Uyển: “Các ngươi đến Lam Châu thành làm gì?”
Yến Uyển giải thích nói: “Chúng ta vốn là muốn đi đến Thiên Thiền tự, chỉ là đi ngang qua đây.”
“Đi Thiên Thiền tự?” Chu Thành ngạc nhiên.
n Hồng nói ra: “Nghe nói Thích Nguyên đại nhân của Thiên Thiền tự khai đàn giảng kinh thuyết pháp.”
“À, Thích Nguyên đại nhân khai đàn giảng kinh thuyết pháp.” Chu Thành nói.
Trên đường, hắn từ Chử Viễn tìm hiểu về cao thủ các phương của Tứ Hải vương triều, biết Thích Nguyên không chỉ có chủ trì của Thiên Thiền tự, còn là cao thủ hiếm có của Tứ Hải vương triều.
Đã từng khai đàn giảng kinh qua vài lần, mỗi lần đều dẫn tới vô số cao thủ của Tứ Hải vương triều tiến về lắng nghe.
“Chu Thành, ngươi sao thế? Tại sao ngươi lại đến Tứ Hải vương triều?” Yến Uyển hỏi Chu Thành.
“Nói ra rất dài dòng.” Chu Thành lắc đầu.
Yến Uyển thấy Chu Thành không muốn nhiều lời, cũng không tiếp tục hỏi thêm, nàng biết ân oán giữa Chu Thành và Thiên Long môn, Chu Thành đến Tứ Hải vương triều, sợ là có liên quan đến Thiên Long môn.
“Chúng ta bây giờ muốn đi đến Thiên Thiền tự, Chu Thành thiếu hiệp, ngươi thì sao?” Tần Lôi mở miệng hỏi: “Chi bằng, ngươi cùng chúng ta cùng đi?” Sau đó vẻ mặt mong đợi nhìn Chu Thành.
Những người Yến Uyển cũng vẻ mặt chờ mong.
Chu Thành lắc đầu: “Không được, ta còn có việc, muốn đi một chuyến đến Tứ Hải kinh thành.”
Bọn người Tần Lôi, n Hồng không khỏi thất vọng.
Yến Uyển há hốc mồm, cuối cùng không nói gì.
Cuối cùng, Chu Thành cùng bọn người Yến Uyển tách ra.
Lúc tách ra, Yến Uyển mở miệng nói: “Chu Thành, ngươi phải cẩn thận Khương Khôn kia, hắn chỉ sợ sẽ không từ bỏ đâu.”
“Chi bằng, ngươi hãy cùng chúng ta đi Thiên Thiền tự đi.” n Hồng nói ra: ” Cao thủ của Thiên Thiền tự nhiều như mây, người của Thiên Thứu sơn cũng không dám làm loạn.”
Chu Thành cười cười, với thực lực của hắn bây giờ, cho dù không bằng Thích Nguyên, nhưng mà cũng không kém bao nhiêu, tất nhiên không cần đến sự che chở của Thiên Thiền tự.
Cho nên, Chu Thành vẫn là nhã nhặn từ chối ý tốt của bọn người bọn họ.
Nhìn bóng dáng Chu Thành biến mất trong màn đêm, bốn người Tần Lôi lúc này mới quay người tiếp tục lên đường.
“Tiểu sư muội, nhà Chu Thành này là làm cái gì thế?” Tần Lôi tò mò hỏi Yến Uyển.
Yến Uyển vẫn chưa trả lời, n Hồng cười hỏi Tần Lôi: “Tần Lôi sư muội, ngươi làm sao lại có hứng thú với Chu Thành này như thế? Người ta là của Yến Uyển tiểu sư muội, ngươi cũng không thể tranh giành của Yến Uyển tiểu sư muội chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận