Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 207: Tránh Được Nhất Thời, Không Tránh Được Một Đời

Cảm nhận được trong cơ thể hồn hậu rất nhiều chân nguyên, Chu Thành nhấc bỗng trong nháy mắt từ sơn cốc thẳng vào trời cao, sau đó hóa thành một tia sáng, phá không đi, tốc độ cực nhanh, khiến người ta choáng váng.
So với lúc trước, tốc độ của Chu Thành nhanh hơn rất nhiều..
Chu Thành tuy là còn chưa có đột phá tôn kỳ thất trọng, thế nhưng song sinh đỉnh tiêm thần thể, bên ngoài đan điền phóng khoáng, chân nguyên nếu so với rất nhiều tôn kỳ cửu trọng đều phải hồn hậu rất nhiều.
Thậm chí một ít tôn kỳ thập trọng sơ kỳ chân nguyên cũng không bằng Chu Thành.
Chớp mắt, Chu Thành liền biến mất mịt mờ phía chân trời.
Hôm nay mới là ngày thứ hai, cho nên, Chu Thành cũng còn có đủ thời gian, giống như hôm qua, Chu Thành vừa đi, vừa triển khai thần hồn tìm kiếm linh dược.
Linh dược ở Thái Không Tiên Đảo khắp nơi trên đất, cơ hội như vậy, chỉ có một lần, cho nên, Chu Thành tất nhiên không muốn bỏ qua.
Mặc dù nói linh dược trăm năm, nghìn năm này đối với hắn không có tác dụng gì, thế nhưng, hắn có thể giữ lại cho phụ mẫu.
Cha mẹ hắn, hiện tại cũng cần cấp bách gia tăng thực lực lên.
Lúc chạy đi, gặp phải một ít mãnh thú, Chu Thành đều là một chưởng một quyền trực tiếp giải quyết chúng.
Mãnh thú ở Thái Không Tiên Đảo mặc dù không thiếu, thế nhưng, thực lực không mạnh, thông thường cũng chỉ là tôn kỳ thông thường, đối với Chu Thành mà nói, giải quyết những thú dữ này, rất dễ dàng.
Còn như những cấm chế kia, dưới thần hồn cường đại cùng thông thiên nhãn thần thông của Chu Thành, cũng không có gì có thể thoát ra được.
Trên đường, gặp phải một ít đệ tử các tông môn cùng gia tộc tranh đấu, Chu Thành cũng không quan tâm.
Bất tri bất giác, sắc trời lần nữa tối sầm lại.
Bầu trời đầy sao đang tỏa sáng.
Dưới ánh sao, Chu Thành đi chậm lại, ánh sao khoác lên trên người Chu Thành, bóng đêm kéo dài bóng dáng của hắn.
Ngay khi Chu Thành đang chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên, nghe được phía trước có tiếng gọi ầm ĩ.
Lúc đầu, Chu Thành không để ý tới, thế nhưng, thanh âm đối phương dường như có chút quen thuộc.
Tỉ mỉ vừa nghe, Chu Thành nhớ lại một vị nữ đệ tử của Đế sát cung.
Trong các đệ tử của Đế sát cung dự thi lần này, có vài vị nữ đệ tử, giọng nói này, dường như là một người trong số nữ đệ tử đó tên là Mạc Mạn.
Đối phương hình như là bà con xa của Lâm Chính.
Suy nghĩ một chút.
Chu Thành vẫn là quyết định đi lên xem một chút.
Nếu gặp nguy hiểm, hắn có Ma thần y ẩn thân, hoàn toàn có thể an toàn rời đi.
Chu Thành theo phương hướng thanh âm bay đi.
Rất nhanh, liền đi tới hiện trường.
Chỉ thấy một người mặc cẩm bào đệ tử của Đế sát cung, dung mạo xinh đẹp, dáng dấp thật là mỹ bạch nữ đệ tử đang bị mắc kẹt trong khu rừng nhỏ phía trước.
Phía trước rừng cây nhỏ rõ ràng không có thứ gì, thế nhưng lúc Mạc Mạn muốn rời khỏi rừng cây, lại phảng phất như gặp phải trở lực vô hình, sau đó lại lui trở về.
Chu Thành vừa nhìn phía dưới, cũng biết đối phương là va chạm vào cấm chế của Thái Không Tiên Đảo rồi, bị vây ở bên trong biên giới đại trận cấm chế rồi.
Mạc Mạn thật lâu không cách nào phá vỡ đại trận cấm chế, đang lo lắng vạn phần, thấy Chu Thành đến, ngẩn ra sau đó, không khỏi vẻ mặt cười vui mừng: “Chu Thành Sư Đệ, là ngươi!”
“Cũng xin Chu Thành Sư Đệ ra tay cứu ta đi ra ngoài!”
Thái độ thật là thành khẩn.
Mạc Mạn tuy là bị khốn đốn bên trong biên giới đại trận cấm chế, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc giao tiếp của cô với bên ngoài.
Chu Thành gật đầu, sau đó cùng đối phương nói chuyện với nhau, hỏi vài câu về sức mạnh cấm chế của đại trận này cấm chế này.
Mạc Mạn thân thuộc đại trận bên trong, đối với lực lượng đại trận này là quen thuộc nhất.
Sau khi cùng đối phương nói chuyện với nhau, Chu Thành đã có nhận định đại khái đối đại trận này cấm chế trước mắt .
Đại trận này, là một trận pháp mộc hệ nhị cấp, trận pháp mộc hệ sức mạnh công kích mặc dù không mạnh, thế nhưng, phòng vay khốn vẫn là cực mạnh.
Chu Thành đi tới trước rừng cây nhỏ, bắt đầu quan sát và nghiên cứu về trận pháp mộc hệ này.
Chỉ chốc lát, Chu Thành liền nắm được rõ ràng trận pháp mộc hệ này.
Chu Thành nhắm mắt lại một cây đại thụ bên trái Mạc Mạn.
Cây to này, chính là mắt trận.
Chỉ cần phá hỏng mắt trận này, chỉ cần như vậy trận pháp mộc hệ này sẽ tự sụp đổ, đến lúc đó Mạc Mạn sẽ có thể thoát thân ra.
“Chu Thành Sư Đệ, thế nào rồi?” Mạc Mạn thấy Chu Thành ngừng lại, vẻ mặt chờ đợi hỏi.
“Ta nắm chắc bảy phần rồi.” Chu Thành mở miệng nói, tuy là hắn đã có một trăm phần trăm tự tin có thể phá hỏng đại trận trước mắt, thế nhưng, trước khi chưa thật sự phá hỏng được, Chu Thành không thích nói ra.
Mạc Mạn trong lòng vốn dĩ ôm hy vọng không nhiều, dù sao đệ tử của Đế sát cung, nghiên cứu trận pháp cũng không nhiều, cho nên nghe vậy, không khỏi vui mừng.
Nắm chắc được bảy phần, điều này đã là niềm tin rất lớn rồi.
“Mạc Mạn sư tỷ, xin ngươi lui lại chút.” Chu Thành nói với Mạc Mạn.
Mạc Mạn theo lời lui lại.
Đợi Mạc Mạn sau khi lùi lại, Diệt Thần Đao xuất hiện trong tay Chu Thành, bỗng nhiên chém ra một đao.
Ngay lập tức, Diệt Thần Đao toát ra thứ ánh sáng giống như là mặt trờ.
Trong nháy mắt, Diệt Thần Đao dĩ nhiên chém ra hàng trăm tia kiếm.
Mạc Mạn chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng sáng choang, trời đất chỉ còn lại có mấy trăm tia kiếm này, những tia kiếm này dường như muốn chém cả trời đất.
Oanh!
Mấy trăm tia kiếm Diệt Thần Đao đủ số chém vào cây đại thụ kia.
Một tiếng chấn động mãnh liệt.
Chỉ thấy cây đại thụ kia bắn ra vô số tia lửa.
Ngay sau đó, đại thụ bắt đầu xuất hiện từng cái vết rách, cuối cùng, không ngừng nứt toác ra.
Cây đại thụ bắt đầu nứt ra, trong khu rừng nhỏ xuất hiện một vệt sáng rõ ràng, vệt sáng đó tiếp tục mờ dần, và cuối cùng biến mất.
Mạc Mạn ngạc nhiên và vui mừng, cô thử lần nữa đi ra khỏi rừng cây nhỏ, quả nhiên, lần này lại không có sức mạnh vô hình nào trở ngại, bước ra khỏi rừng cây nhỏ mà không hề hấn gì.
“Chu Thành Sư Đệ, cảm tạ, cám ơn ngươi!” Mạc Mạn đi tới trước mặt Chu Thành, vui vẻ kích động nói.
Nếu như không có Chu Thành, nàng không còn cách nào thoát ra được, đến lúc đó sẽ không còn cách nào vượt qua Thái Không Tiên Đảo.
Chu Thành có thể hiểu được tâm tình của đối phương, gật đầu cười: “Sư tỷ không cần khách khí.” Sau đó nhìn về phía cây đại thụ kia bị hắn chém ra.
Chỉ thấy cây đại thụ sau khi bị chém ra, xuất hiện một cây nhỏ tỏa ra một ánh sáng lục sắc.
Cây nhỏ chỉ cao nửa thước, thế nhưng, Chu Thành có thể cảm nhận được bên trong thân cây tồn tại một sinh lực kỳ lạ.
Cái cây nhỏ này, chắc chắn là linh vật trong mắt trận của trận pháp mộc hệ.
Mắt trận của đại trận có linh vật điều khiển, uy lực của trận pháp sẽ cực kì thăng lên, nhưng mà, việc sử dụng một gốc cây non làm linh vật của mắt trận, cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Chu Thành mặc dù không có nhìn ra được một gốc cây non trước mắt này là chủng loại gì, thế nhưng hắn có thể nhìn ra được gốc cây non này tuyệt đối không đơn giản, nghĩ vậy, Chu Thành dùng một tay một nhiếp, đem gốc cây non kia đưa đến trước mặt, sau đó bỏ vào bên trong Ám Giới Đỉnh.
Chu Thành lại cùng Mạc Mạn nói chuyện với nhau vài câu, thấy Mạc Mạn không sao, nhân tiện nói: “Nếu sư tỷ đã không sao, vậy ta sẽ đi trước đây.” Nói xong, bay lên thẳng, phá không bay đi, chớp mắt đã ở ngoài ngàn mét.
Mạc Mạn mở miệng, muốn gọi kêu Chu Thành, thế nhưng cuối cùng không có để cho lên tiếng, nàng có chút tức giận mà dậm chân, cuối cùng cũng theo hướng Chu Thành vừa rời đi, bay theo, thế nhưng chỉ chốc lát, Chu Thành đã biến mất ở chân trời.
Hiện tại, Chu Thành đã nằm trong danh sách người mà Thái Nhất Tiên Môn phải giết, cho nên, Chu Thành không muốn ở cùng nhau với Mạc Mạn, chỉ là không muốn liên lụy tới đối phương, cũng không ý gì khác.
Sau khi rời đi, Chu Thành chạy về hướng cửa Thái Không Tiên Đảo.
Ngày hôm nay đã là ngày cuối cùng, cho nên, Chu Thành cũng không dừng lại lâu ở trên đường.
“Nghe nói Hồng Vĩ đại sư huynh cùng chư vị sư huynh đã canh giữ ở cầu thông tiên lâu ngày, vẫn không thấy tiểu tử Chu Thành kia.”
“Tiểu tử Chu Thành kia biết Hồng Vĩ đại sư huynh bọn họ canh giữ ở cầu thông tiên, dù cho xuất hiện, hiện tại không chừng làm rùa đen rút đầu trốn ở góc nào đó trên Thái Không Tiên Đảo, nhưng mà, hắn tránh được trong chốc lát, không tránh được một đời.”
Khi Chu Thành trên đường chạy về phía trước, tiếng bàn luận của một đám đệ tử Thái NhấtTiên Môn đi phía trước truyền vào tai hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận