Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 341: Sáu con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh

Đám người nhìn lại, chỉ thấy trong đêm tối, một thiếu niên áo lam đi tới.
Dưới bóng đêm, hai con ngươi của thiếu niên giống như có ánh sáng.
Thấy rõ thiếu niên, rất nhiều cao thủ đều chấn động.
“Chu Thành!”
“Là Chu Thành!”
Người tên, cây có bóng, bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong đều giật mình.
Đông Phương Ngạo lại là ngạc nhiên, thiếu niên này chính là Chu Thành?
“Điện Chủ!”
“Yêu Vương đại nhân!”
“Ma Vương đại nhân!”
Cao thủ Cửu Thiên Điện, Yêu tộc, Ma tộc nhao nhao vọt tới chỗ Chu Thành.
“Bái kiến Điện Chủ!” “Yêu Vương đại nhân!” “Ma Vương đại nhân!”
Mấy trăm vạn đại quân quỳ mọp xuống, kích động với xúc động không thôi.
Chu Thành xuất hiện để cho trong lòng tất cả cao thủ Cửu Thiên Điện, Yêu tộc, Ma tộc phấn chấn, như uống thuốc kích thích.
Tất cả mọi người nhìn về phía Chu Thành, ánh mắt đều sùng bái cuồng nhiệt.
Chu Thành gật đầu với mọi người: “Đều đứng lên đi.”
Mấy trăm vạn đại quân đứng dậy, động tác thống nhất, như cùng một người.
Trong Thái Nhất Tiên Thành, những cao thủ đến đây quan chiến thấy cảnh này thì tâm tình phức tạp.
Thế giới Tiên Võ, chỉ có mình thiếu niên trước mặt này có thể để cho Cửu Thiên Điện, Yêu tộc, Ma tộc cam tâm tình nguyện bái phục.
“Điện Chủ, ngươi.” Sau khi đứng dậy, Diệp lão muốn mở miệng nói gì đó nhưng Chu Thành lắc đầu: “Không sao đâu.” Hắn biết Diệp lão lo lắng cho an nguy của hắn.
Hắn đi tới chỗ Đông Phương Ngạo, tay nhấc lên, cái hắc sắc đỉnh lô to lớn đó thu nhỏ lại, bay xuống trong lòng bàn tay Chu Thành.
Đông Phương Ngạo nhìn cái hắc sắc đỉnh lô đó một chút, luôn cảm thấy cái hắc sắc đỉnh lô này có chút quen thuộc, giống như là đã nhìn thấy cái hắc sắc đỉnh lô này trong quyển cổ thư nào rồi, nhưng mà thời gian đã qua rất lâu, nhất thời lại nghĩ không ra.
“Ngươi chính là Chu Thành?” Đông Phương Ngạo từ trên cao nhìn xuống Chu Thành: “Can đảm lắm, biết rõ phải chết mà vẫn dám đến.”
“Vậy sao.” Chu Thành sắc mặt bình tĩnh.
Đông Phương Ngạo nhìn một đám cường giả sau lưng Chu Thành một chút, cười khẩy: “Đúng là buồn cười, một đám Nhân Tiên đỉnh phong, vậy mà quỳ xuống trước mặt một Đế Cảnh nho nhỏ.”
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Chu Thành: “Chu Thành, ta cũng không nói nhảm với ngươi, gia nhập dưới trướng ta, làm nô tài cho Đông Phương thế gia ta, ta có thể cam đoan không giết ngươi.”
“Nếu không, không chỉ ngươi phải chết, cha mẹ ngươi cũng phải chết!”
“Ta biết cha mẹ người cực kỳ quan trọng với ngươi.”
Chu Thành nghe vậy, ngắt lời: “Ngươi quá phí lời.”
Đám người khẽ giật mình.
Đông Phương Ngạo sắc mặt lạnh lẽo, đúng lúc này, Chu Thành đột nhiên mở miệng nói: “Giết!” Nói xong, dẫn đầu xông tới giết bao nhiêu Đông Phương Tuyết.
Mấy người Diệp lão kịp phản ứng, nhao nhao xuất thủ.
“Giết!”
Mấy trăm vạn đại quân, tiếng gầm đại chấn, đồng loạt xuất thủ.
“Muốn chết!” Đông Phương Ngạo trong mắt tràn đầy sát ý, trường thương trong tay đột nhiên đâm tới Chu Thành.
Một Đế Cảnh nho nhỏ mà dám càn rỡ trước mặt hắn như thế.
Tiểu tử này cho rằng có một con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh thì mình không giết được hắn?
Mắt thấy trường thương trong tay Đông Phương Ngạo đâm đến trước mặt Chu Thành, đột nhiên, bốn bóng người xuất hiện trước mặt Chu Thành.
Bốn bóng người, trường kiếm đồng loạt vung ra.
Lập tức, kiếm diệu chín tần trời.
Kiếm khí mạnh khiến cho Đông Phương Ngạo cũng vì thế mà kinh ngạc.
Đông Phương Ngạo không kịp nghĩ nhiều, trường thương trong tay chặn lại.
Nhưng là lúc này, chẳng biết lúc nào, sau lưng Đông Phương Ngạo lại xuất hiện thêm hai bóng người, đại đao trong tay hai người chém về phía sau lưng Đông Phương Ngạo, đao khí mạnh thậm chí còn mạnh hơn bốn đạo kiếm khí một phần.
Đông Phương Ngạo cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, phẫn nộ hét lớn, toàn thân xoay tròn, trường thương trong tay đổi cản thành đâm.
Dù là như thế thì vẫn có một đạo đao khí chém trúng phía sau lưng hắn.
Buồn bực hừ một tiếng, Đông Phương Ngạo bị chém bay, bắn ngược vào trong Thái Nhất Tiên Thành, rơi xuống đất.
Mặt đất đột nhiên chấn động.
Vốn muốn động thủ, đám người không hẹn mà cùng ngừng lại, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Đông Phương Ngạo bị chém lún xuống lòng đất.
Đông Phương Ngạo vừa mới dùng sức một người chống lại mấy vạn cao thủ Nhân Tiên, từng hình ảnh đó còn rõ mồn một trước mắt, tư thái vô địch đó còn in đậm dấu ấn sâu trong lòng mọi người.
Trong lòng mọi người, Đông Phương Ngạo chính là vô địch, không thể ngang hàng.
Thế nhưng mà bây giờ hắn lại bị người ta chém bay!
Tất cả mọi người nhìn về phía bóng người chém bay Đông Phương Ngạo.
“Khôi lỗi Thần Tiên Cảnh!” Bọn người Diệp lão, Long Trí nuốt nước bọt một cái.
Hơn nữa còn là sáu con!
Bên cạnh Chu Thành lại có sáu con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh!
Trong lòng tất cả mọi người tràn đầy kinh ngạc mà nhìn sáu bóng người trên không trung!
Bọn người Đông Phương Tuyết, Mộ Dung Bác, u Dương Phong hơi giật mình, sắc mặt khó coi.
Chu Thành lại không chỉ có một con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh mà là sáu con?
Lúc này, đột nhiên, một tiếng hét thảm vang lên, đám người nhìn lại, chỉ thấy Yêu Vương Đao trong tay Chu Thành trực tiếp chém một lão tổ của Đông Phương thế gia ra làm hai khúc.
“Ngươi!” Đông Phương Tuyết khiếp sợ nói không ra lời.
Vị lão tổ Đông Phương thế gia đó là Nhân Tiên nhị trọng!
Hơn nữa còn là cao thủ Nhân Tiên nhị trọng hậu kỳ.
Lại bị Chu Thành dùng một đao chém giết!
“Nhân Tiên!” Bọn người Mộ Dung Bác, u Dương Phong nhìn Chu Thành, cũng đều khiếp sợ không thôi.
Chu Thành lại đột phá đến Nhân Tiên Cảnh!
Mười sáu tuổi Nhân Tiên!
Hơn nữa còn là Nhân Tiên nắm trong tay sáu con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh!
Đột nhiên, Đông Phương Ngạo bị chém lún vào trong lòng đất, phá vỡ đá vụn trên mặt đất, phi thân bay ra, hắn chấn bay cát bụi trên người, chỉ thấy phía sau lưng hắn, chỗ bị chém trúng đã da tróc thịt bong, một cái vết đau khiến cho người ta nhìn thấy mà giật cả mình.
Hắn nhìn chằm chặp vào con khôi lỗi chém bay hắn, hít một hơi thật sâu: “Thần Tiên nhị trọng? !”
Người khác nhìn không ra, nhưng sao hắn lại có thể không nhìn ra được, con khôi lỗi chém bay hắn này, khi còn sống ít nhất là Thần Tiên Cảnh nhị trọng.
Nếu không thì không thể nào làm tổn thương hắn được.
Nghe Đông Phương Ngạo nói con khôi lỗi này là Thần Tiên nhị trọng, trong lòng đám người Đông Phương Tuyết cực kỳ chấn động.
“Chu Thành, không ngờ được là ngươi lại có được một con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh nhị trọng trong tay, nhưng mà đáng tiếc là con khôi lỗi này, ngươi vừa mới luyện hóa, còn chưa có triệt để luyện hóa.” Đông Phương Ngạo ánh mắt sáng tỏ nhìn Chu Thành: “Nếu như bây giờ ta giết ngươi thì con khôi lỗi này, không, sáu con khôi lỗi này đều sẽ là của ta!”
Nói đến đây, thân hình hắn lóe lên, đã đi tới trước mặt Chu Thành, ngân thương trong tay đâm ra.
Nhưng mà Chu Thành đã có đề phòng từ trước, sáu con khôi lỗi ngăn ở trước mặt hắn, cản trường thương của Đông Phương Ngạo lại.
Chu Thành hai mắt lạnh lẽo, không để ý đến Đông Phương Ngạo, tay trái Yêu Vương Đao, tay phải Huyết Hải Ma Nhận, chém về phía một tên lão tổ khác của Đông Phương thế gia.
Không phải Đông Phương Ngạo muốn tiêu diệt hắn hay sao?
Vậy thì hắn sẽ diệt toàn bộ cao thủ của ba đại gia tộc Đông Phương thế gia đến đây!
Giết không còn một mống!
“Giết!”
Bọn người Diệp lão, Long Trí bọn như là hổ lạc vào trong bầy gà, trùng sát về phía bọn người Đông Phương Tuyết.
Lúc đầu, mấy người Diệp lão còn lo lắng sẽ không có ai là đối thủ của Đông Phương Ngạo, bây giờ, sáu con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh xuất hiện khiến cho mấy người Diệp lão không còn lo lắng nữa.
Có sáu con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh ngăn cản Đông Phương Ngạo, bọn người Đông Phương Tuyết không có Đông Phương Ngạo bảo vệ, trước mặt mấy trăm vạn đại quân của Cửu Thiên Điện, Yêu tộc, Ma tộc, mấy vạn cường giả Nhân Tiên Cảnh thì chính là dê đợi làm thịt.
Tam đại gia tộc Đông Phương thế gia bị đơn phương giết chóc, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, những cao thủ còn lại của Đông Phương thế gia hoặc là bị chém thành thịt băm hoặc là bị đánh nổ thành một đám sương máu.
Trong nháy mắt thì đã bị tàn sát hết một nửa.
Đông Phương Tuyết nhìn cao thủ của Đông Phương gia tộc không ngừng bị tàn sát xung quanh, vừa sợ vừa giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận