Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 437: Trân Bảo Lâu

Trân Bảo Lâu tuy rằng là thương hội đệ nhất Tiên Giới, nhưng tổng bộ của nó không ở Hỗn Độn Vực mà là ở Thú Vực.
Thú Vực, Hung Thú Chi Sâm.
Hung Thú Chi Sâm, chính là khu rừng rậm nguyên thuỷ lớn nhất ở Thú Vực, cũng là khu rừng rậm nguyên thuỷ lớn nhất trong Tiên Giới, nơi này hung thú sinh sản, chính là thiên đường của hung thú.
Màn đêm đen nhánh.
Một người một ngưu chạy như bay ở trong Hung Thú Chi Sâm.
Đúng là Chu Thành cùng Tiểu Ngưu.
Gần cuối Hung Thú Chi Sâm chính là Thú Vương Thành ở Thú Vực.
Tổng bộ Trân Bảo Lâu liền ở Thú Vương Thành.
Theo ý tứ của Tiểu Ngưu, đi Hung Thú Chi Sâm không những có thể lên đường, mà còn có thể mài giũa kinh nghiệm thực chiến của Chu Thành.
Tuy rằng Chu Thành cùng Tiểu Ngưu kết bạn mà đi, chẳng qua, Tiểu Ngưu cũng không ra tay, cho nên, muốn xuyên qua Hung Thú Chi Sâm, Chu Thành hoàn toàn phải dựa vào chính mình.
Ngay khi một người một ngưu lên đường, đột nhiên, một tiếng thú rống to, một con Cự Hùng tàn sát về phía Chu Thành.
Chu Thành cũng không thèm nhìn, liền tung ra một cú đấm.
Con Cự Hùng giống như ngọn núi nhỏ kia liền bị một quyền của Chu Thành tạp bay, sau khi bay được vài dặm, nó đập vào trên một đỉnh núi, chỉ thấy con Cự Hùng nhị trọng cảnh tuôn máu như mưa, hơi thở thoi thóp, vừa nhìn liền biết không sống nổi.
Thiên Tiên Cảnh, rất khó chống lại Thượng Tiên Cảnh.
Đến nỗi chiến thắng lại càng khó hơn.
Mà vừa rồi, Chu Thành gần chỉ tung một quyền, hơn nữa chỉ dùng lực lượng thân thể, thậm chí còn không vận dụng tiên nguyên.
Chu Thành không thèm nhìn con Cự Hùng kia, tiếp tục lên đường.
Một lúc sau, hắn lại gặp được một đầu Thượng Tiên Cảnh hung thú, con hung thú này trên đầu Tiên Cảnh, là một con Cự Mãng, vẫn là Thượng Tiên tam trọng cảnh.
Chu Thành vẫn cứ chỉ dùng một quyền.
Toàn thân Cự Mãng vô cùng trơn trượt, có thể chống lại một nửa lực lượng đòn tấn công của đối phương, tuy nhiên, Chu Thành vẫn cứ chỉ dùng một quyền mất mạng, chẳng qua để đánh chết con Cự Mãng này, Chu Thành đã vận dụng một loại lực lượng thuộc tính tiên căn.
Tiếp tục đi tới phía trước.
Chỉ một lúc sau, lại gặp được một con hung thú Thượng Tiên Cảnh bốn trọng, Chu Thành vẫn cứ dùng nhất chiêu.
Lần này, Chu Thành thi triển tiên pháp công kích.
Mấy ngày trước, Tiểu Ngưu có đưa cho hắn một bộ tiên pháp đại điển, bên trong có chín hệ các loại đỉnh cấp tiên pháp.
Chu Thành vừa lúc có thể lợi dụng những con hung thú này tới kiểm tra đo lường uy lực tiên pháp hắn vừa mới tu luyện, dưới một quyền của Chu Thành, lôi quang đại thịnh, vô số lôi điện hóa thành nhất phương lôi hải, ngay lập tức bao phủ con hung thú Tiên Cảnh bốn trọng kia.
Khi Chu Thành cùng Tiểu Ngưu đi xa, lôi hải tiêu tán, con hung thú kia đứng bất động ở nơi đó, toàn thân bị sét đánh thành than.
Tiếp theo, Chu Thành cũng gặp được rất nhiều hung thú, Chu Thành cơ bản đều dùng nhất chiêu giải quyết.
Cuối cùng, gặp được một con hung thú Thượng Tiên Cảnh thập trọng, nhất chiêu giải quyết không được, vậy thì hai chiêu.
Có khi hai chiêu không được, vậy thì ba chiêu.
Đương nhiên, dưới Kim Tiên, Chu Thành cơ bản đều nhẹ nhàng giải quyết.
Khi những con hung thú Thượng Tiên cửu trọng, Thượng Tiên thập trọng cảnh, bị một quyền hoặc hai quyền tàn sát, trên mặt chúng nó đều hiện lên vẻ khó có thể tin.
Hoặc là nói, chết không nhắm mắt.
Chúng nó chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày chết trong tay một nhân loại Thiên Tiên Cảnh.
Tuy nhiên, khi gặp được hung thú Kim Tiên Cảnh, Chu Thành áp lực tăng cao, tuy là như thế, trải qua một trận đại chiến, Chu Thành vẫn có thể đánh chết hung thú Kim Tiên một trọng cảnh.
Một cái Thiên Tiên, vượt qua suốt một Thượng Tiên Cảnh, đánh chết hunh thú Kim Tiên Cảnh, loại việc này nói ra, e rằng sẽ không có ai ở Tiên Giới tin tưởng.
Chính là, Chu Thành lại làm được.
Ngay cả Tiểu Ngưu nhìn thấy Chu Thành đánh chết một con hung thú Kim Tiên Cảnh một trọng, cũng là không thán phục không thôi.
Chẳng qua, khi gặp được hung thú Kim Tiên nhị trọng cảnh, Chu Thành rất khó đánh chết nó, sau khi trải qua một trận chiến đau khổ, cuối cùng Chu Thành mới đánh chết đối phương.
Nhưng là, Chu Thành cũng bị một số chấn thương.
Đến nỗi hung thú Kim Tiên tam trọng, Chu Thành giết không được đối phương.
Chẳng sợ Chu Thành vận dụng chín đại thuộc tính tiên căn, chẳng sợ dùng tất cả đỉnh cấp tiên pháp cũng không giết được đối phương, chỉ có thể làm đối phương bị thương, làm đối phương chạy thoát.
Cho dù như vậy cũng đã khiến cho Tiểu Ngưu giật mình.
Phải biết rằng, Chu Thành chỉ là Thiên Tiên thập trọng đỉnh mà thôi, cũng không phải là Thượng Tiên thập trọng đỉnh, cho dù Thượng Tiên thập trọng đỉnh chỉ có thể làm bị thương hung thú Kim Tiên tam trọng cảnh, như vậy đã đủ khiến các vực chấn động.
Lại là một đêm.
Chu Thành ngồi xếp bằng ở tiểu sơn cốc nào đó, vận chuyển Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết, cắn nuốt thiên địa linh khí hư không.
Miệng vết thương trên người hắn đang khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vết thương này là do con hung thú Cự Lang Kim Tiên tam trọng cảnh lưu lại.
Một đêm qua đi, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào bên trong sơn cốc.
Chu Thành ngừng lại, cử động một chút, cảm thán nói: “Hỗn Độn Bất Diệt Thể vẫn là yếu đi chút.”
Tiểu Ngưu khóe miệng run rẩy.
Ngay cả một con hung thú Cự Lang Kim Tiên tam trọng cảnh cũng bị ngươi chụp, chỉ để lại một vết móng không sâu, như vậy còn gọi là yếu?
Nếu là một số Thượng Tiên thập trọng đỉnh khác thì đã bị kia con hung thú Cự Lang kia chụp thành bánh nhân thịt từ lâu.
“Sắp đến Thú Vương Thành rồi.”
Chu Thành ra sơn cốc, nhìn về phía cuối.
Bất tri bất giác, bọn họ ở trong Hung Thú Chi Sâm đã một năm thời gian.
Có lẽ là trong một năm thời gian này Chu Thành thường xuyên chém giết cùng hung thú, cho nên trên người hắn có một cổ hung khí tàn sát chết chóc.
Mấy ngày sau.
Chu Thành cùng Tiểu Ngưu rốt cuộc xuyên qua Hung Thú Chi Sâm đi ra ngoài.
“Thú Vương Thành.” Chu Thành cùng Tiểu Ngưu đi tới phía trước Thú Vương Thành.
Thú Vương Thành trước mắt lớn như Hỗn Độn Thành, tuy nhiên, chỗ khác với Hỗn Độn Thành chính là, hỗn độn thành đại khí, rộng rãi, đồ sộ, nhưng Thú Vương Thành lại mang đến cho người ta một loại cảm giác tục tằng, man rợ, hung ác.
Bên trên bức tường của Thú Vương Thành chằng chịt đủ loại dấu vết thượng cổ thần thú đồ đằng.
Những đồ đằng này hình thành thành một cái thượng cổ thần thú đại trận. Chu Thành cùng Tiểu Ngưu đi vào Thú Vương Thành.
Thú Vương Thành làm thành trấn đệ nhất Thú Vực, trình độ nhộn nhịp không thua gì Hỗn Độn Thành, vô số cường giả lui tới, tửu lầu san sát, cửa hàng vô số, ngựa xe như nước.
“Nghe nói Ngao Khải Sơn công tử của Long Sơn đã đến Thú Vương Thành!”
“Đâu chỉ Ngao Khải Sơn, ngay cả Bất Tử Thiên công tử cũng tới!”
Tiến vào Thú Vương Thành chưa được bao lâu, Chu Thành đã nghe thấy cường giả khắp nơi bàn tán trên đường phố quá.
Bàn tán nhiều nhất chính là Ngao Khải Sơn, Bất Tử Thiên, Hồng Phật mấy người.
Ngao Khải Sơn, Bất Tử Thiên, Hồng Phật mấy người, đều là những người trẻ tuổi có thiên phú tốt nhất Thú Vực, thực lực rất mạnh, tuy rằng không phải là chúa tể chi tư, nhưng là cũng chỉ ở sau chúa tể.
“Cũng biết Bất Tử Thiên, Hồng Phật bọn họ tới Thú Vương Thành làm gì?”
“Hình như là được Liêu Tĩnh tiểu thư mời.”
“Liêu Tĩnh tiểu thư!”
Mọi người giật mình.
Liêu Tĩnh, đúng là nữ nhi của Trân Bảo Lâu lâu chủ, cũng là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Trân Bảo Lâu lâu chủ, không chỉ là mỹ nhân nổi danh ở Thú Vực, thiên phú cũng rất mạnh, chính là đệ tử thân truyền của Thú Vực Tiên Điện điện điện chủ.
“Liêu Tĩnh tiểu thư kỳ thật không chỉ có mời Ngao Khải Sơn, Bất Tử Thiên, Hồng Phật bọn họ, nàng còn mời rất nhiều cao thủ trong Thú Vực, nghe nói Liêu Tĩnh tiểu thư được một viên hạt châu kỳ quái, vô pháp cởi bỏ này bí, nếu ai có thể cởi bỏ bí mật liền đưa hạt châu cho người đó.”
“Hạt châu kỳ quái? Ngay cả những Giám Bảo Sư lâu năm ở Trân Bảo Lâu đều không giải được bí mật đó?”
“Nghe nói là như thế, chẳng qua, ngay cả Giám Bảo Sư ở Trân Bảo Lâu đều không thể giải, sợ là Ngao Khải Sơn, Bất Tử Thiên, Hồng Phật bọn họ cũng không giải được.”
Hạt châu kỳ quái? Trong lòng Chu Thành khẽ động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận