Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 254: Chém tứ chi của Liệt Hoàng

Lão tổ Bách Tiên Môn Lam Như Ngọc thấy Chu Thành nhiếp Liệt Hoàng tới trước mặt, đoán được Chu Thành muốn làm gì, không khỏi cả giận nói: “Chu Thành, ngươi dám!”
Nhưng mà nàng vừa nói xong thì thấy Chu Thành một tay phất lên, nắm vào giữa không trung, thổ sắc phi nhận vạch xuống.
Liệt Hoàng sắc mặt đại biến, muốn giãy dụa tránh né nhưng phát hiện toàn thân lại bị thổ lãng phong đoàn hoàn toàn giam cầm, nhất thời khó mà động đậy.
Phi nhận chém xuống cánh tay phải của Liệt Hoàng.
Cánh tay phải của Liệt Hoàng đứt rời.
Hét thảm một tiếng.
Nhìn cánh tay phải của Liệt Hoàng bị Chu Thành chặt đứt, tất cả đệ tử đang có mặt ở đây đều nheo mắt lại.
Ai cũng không ngờ được là Chu Thành sẽ không quan tâm mệnh lệnh của lão tổ Bách Tiên Môn Lam Như Ngọc, không chút do dự chém cánh tay phải của Liệt Hoàng xuống.
Liệt Hoàng muốn che cánh tay phải nhưng tay trái hoàn toàn không thể động đậy.
Dưới sự đau đớn, hắn nhìn hằm hằm Chu Thành: “Chu Thành, ta thề sẽ diệt cả nhà ngươi, diệt toàn tộc ngươi!”
“Vậy sao.” Chu Thành sắc mặt lạnh lùng, trảm cái nữa, một nắm thổ sắc phi nhận chém xuống cánh tay trái Liệt Hoàng.
Cánh tay trái của Liệt Hoàng cũng bị cắt đứt.
Hai tay bị trảm, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, cũng tung tóe toàn thân Liệt Hoàng, chuyện này khiến cho Liệt Hoàng vốn phong độ nhẹ nhàng có vẻ hơi dữ tợn kinh khủng.
Lão tổ Bách Tiên Môn Lam Như Ngọc thấy Chu Thành lại chém cánh tay trái của Liệt Hoàng xuống, sắc mặt tái xanh, ánh mắt đó phảng phất như muốn chém Chu Thành thành muôn mảnh.
Thật ra thì không chỉ lão tổ Bách Tiên Môn Lam Như Ngọc, những cao thủ khác và đệ tử Bách Tiên Môn cũng đều hận không thể chém Chu Thành thành muôn mảnh.
Liệt Hoàng bị chém hai tay, sắc mặt trắng bệch, nhìn Chu Thành, lại dữ tợn cười to: “Chu Thành, ngươi cắt đứt hai tay của ta thì đã sao, đến lúc đó ta vẫn có cách nối liền một lần nữa.”
Hắn có thượng cổ bí pháp, lại phối hợp với tài nguyên của Bách Tiên Môn, hoàn toàn có thể nối liền hai tay.
Chu Thành nghe Liệt Hoàng có cách nối hai tay một lần nữa, sắc mặt bình tĩnh, một tay phất lên lần nữa, lần này là cắt đứt hai chân của Liệt Hoàng, từ hông trở xuống, hoàn toàn cắt đứt.
Hắn nói rồi, muốn cắt đứt tứ chi của đối phương.
Liệt Hoàng mất đi hai chân, lại khó mà chống đỡ được, té xuống đất, kêu thê lương thảm thiết.
Rất nhiều đệ tử nhìn thấy tình cảnh này đều lắc đầu.
“Chu Thành này thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, người như thế này, sau này chắc chắn nhập ma.” Một vị nữ đệ tử Thái Nhất Tiên Môn thấy như thế thì không nhịn được phẫn nộ nói.
“Nào chỉ là tàn nhẫn, người như thế này, sát tính nặng như vậy, hẳn là nên bóp chết, nếu không sau này trưởng thành, chắc chắn sẽ nguy hại đến thế giới Tiên Võ.” Một vị Thái Thượng trưởng lão Bách Tiên Môn cũng cả giận nói.
Những cao thủ khác của Thái Nhất Tiên Môn và Bách Tiên Môn cũng đồng loạt chỉ trích Chu Thành.
Những nữ đệ tử thập đại tiên môn ái mộ Liệt Hoàng cũng đều đứng ra giận trách Chu Thành.
Thấy quần tình xúc động phẫn nộ, lão tổ Thái Nhất Tiên Môn Nhiếp Hàn nói với Trần Thiên Bằng: “Trần tổng hội trưởng, Chu Thành, kẻ này thủ đoạn tàn nhẫn, người như thế này, nếu như được đệ nhất đại hội giao lưu trận pháp lần này, chắc chắn không thể phục chúng.”
Trần Thiên Bằng nghe vậy thì lạnh nhạt nói: “Vậy ý của ngươi là gì?”
Nhiếp Hàn nói: “Lẽ ra nên tước bỏ tư cách dự thi, đuổi ra Cửu Thiên Chi Thành.”
Lão tổ Bách Tiên Môn Lam Như Ngọc nghe xong, cũng mở miệng nói: “Nhiếp Hàn huynh nói không sai, nếu như kẻ này thắng được đệ nhất đại hội giao lưu trận pháp lần này, người khác khó mà phục tùng.”
“Nên lập tức tước bỏ tư cách dự thi!”
“Đuổi ra Cửu Thiên Chi Thành!”
Những cao thủ khác, đệ tử của Thái Nhất Tiên Môn và Bách Tiên Môn nghe Nhiếp Hàn và Lam Như Ngọc nói như vậy thì cũng đều nhao nhao trách móc, đòi tước bỏ tư cách dự thi của Chu Thành, đuổi Chu Thành ra Cửu Thiên Chi Thành.
Trần Thiên Bằng nhìn lướt qua sắc mặt phẫn nộ xúc động của một đám cao thủ Thái Nhất Tiên Môn và Bách Tiên Môn, sau đó nhìn về phía hai người Nhiếp Hàn và Lam Như Ngọc, cười nhạt một tiếng: “Thủ đoạn tàn nhẫn? Đuổi ra Cửu Thiên Chi Thành?”
Nói đến đây, lắc đầu, không có tiếp tục nói nữa.
Hai người Nhiếp Hàn và Lam Như Ngọc thấy sắc mặt của Trần Thiên Bằng, người nào còn không biết ý của Trần Thiên Bằng, mặt già lập tức đỏ hồng lên.
Sau đó Cổ Dược Phi tuyên bố Chu Thành thắng.
Cao thủ Bách Tiên Môn thì nhấc Liệt Hoàng xuống dưới, khi rời đi, không quên đem tứ chi bị chém đứt của Liệt Hoàng theo.
Nhìn Liệt Hoàng được khiêng xuống, hiện trường, cao thủ các đại vương triều, các đại tông môn đều tâm tình phức tạp.
Liệt Hoàng, thượng cổ tiên nhân chuyển thế, lại liên tiếp bị Chu Thành trảm.
Rất nhiều cao thủ đều nhìn ra được, lần này Liệt Hoàng chưa hẳn có thể nối lại được tứ chi, bởi vì khi Chu Thành động thủ, đã hoàn toàn phá hủy kinh mạch trên tứ chi của Liệt Hoàng.
Sau khi vòng thứ ba kết thúc, tiếp theo chính là vòng thứ tư.
Vòng thứ tư, người quyết đấu với Chu Thành chính là một vị đệ tử U Hàn Cung.
Kết quả không có bất ngờ, Chu Thành dễ dàng đánh bại đối phương, đi vào top mười.
Chỉ là khiến cho Chu Thành nhướng mày chính là một vòng này, người giao đấu với Trần Oánh chính là Lương Dương của Thái Nhất Tiên Môn, Lương Dương bị Trần Oánh đánh bại.
Lúc đầu, Chu Thành còn muốn chờ gặp được Lương Dương thì sẽ giải quyết hắn luôn.
Bây giờ xem ra phải đợi cơ hội lần sau.
Vòng thứ năm là trận chiến giữa top mười, người rút trùng số với Chu Thành là Trần Oánh.
Thấy Trần Oánh vừa đi vào top mười thì đã rút trùng số với Chu Thành, Trần Thiên Bằng nhướng mày, đương nhiên là hắn không hi vọng ái nữ gặp phải Chu Thành nhanh như vậy.
Trần Oánh thấy mình và Chu Thành rút trùng số, lông mày nhíu lại, sau đó nới lỏng ra, sắc mặt thoải mái đi vào khu vực giao lưu.
Nàng nhìn Chu Thành đối diện, khẽ cười một tiếng: “Chu Thành đệ đệ, lát nữa giao lưu trận pháp xin ngươi chỉ giáo và hạ thủ lưu tình.” Đôi mắt đẹp đưa tình.
Chu Thành cười nói: “Trần Oánh tiểu thư khiêm tốn, chỉ giáo thì không dám nhận.”
Trần Oánh nghe Chu Thành gọi mình tiểu thư, trong lòng có chút không thích, nhưng mà trên mặt lại không có biểu hiện ra, nàng cười nói: “Chu Thành đệ đệ, mời.” Nói xong, thôi động chân nguyên toàn thân và thần hồn chi lực, lập tức, thiên địa linh khí tuôn ra.
“Thần hồn chi lực thật mạnh, thần hồn chi lực của Trần Oánh tiểu thư mạnh, đã không kém gì rất nhiều Quỷ Tiên nhất trọng!” Một vị cao thủ Vạn Phật Tông sợ hãi than.
Chu Thành cũng kinh ngạc, rõ ràng Trần Oánh không phải Quỷ Tiên, thần hồn chi lực lại không kém gì rất nhiều Quỷ Tiên nhất trọng.
Xem ra, Trần Oánh cũng tu luyện một loại công pháp đỉnh cấp nào đó của Đạo giáo, nếu không thì thần hồn chi lực không thể nào mạnh như thế.
Hắn tu luyện Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh, không biết Trần Oánh tu luyện loại công pháp nào.
Theo Trần Oánh thôi động thần hồn chi lực, bên người nàng, một nữ tiên người mặc thượng cổ tiên nữ váy bào như ẩn như hiện, tiên nữ này là thần hồn Trần Oánh biến thành.
Đợi nữ tiên ngưng thực, rất nhiều lão tổ thấy rõ tướng mạo của nữ tiên thì đều giật mình: “Cửu Thiên Huyền Nữ!”
Cửu Thiên Huyền Nữ!
Đây chính là một vị thần thượng cổ có Thần vị cực cao, ngay cả Thượng Cổ Hoàng Đế cũng đều được nàng chỉ điểm.
Hiển nhiên, công pháp Trần Oánh tu luyện là công pháp do Cửu Thiên Huyền Nữ để lại.
“Cửu Thiên Huyền Nữ.” Chu Thành tự nói.
Ngay sau đó, Trần Oánh toàn thân kim quang nở rộ, bên người nàng, từng cái Linh phù hệ Kim không ngừng ngưng tụ hình thành với tốc độ kinh người, không lâu sau, một cái trận đồ hệ Kim hình thành.
Trần Oánh hai tay vung lên, vô số kim sắc trường kiếm bay ra, đồng loạt bắn về phía Chu Thành.
Chu Thành thấy thế thì một tay phất lên, chỉ thấy vô số thổ lãng dâng lên, hóa thành một cái bàn tay màu đất to lớn, nắm một cái, nắm chặt toàn bộ kim sắc trường kiếm của đối phương.
Nhưng mà hình như Trần Oánh đã có sắp xếp từ trước, thân hình thoắt một cái, lại trực tiếp xuyên qua thổ lãng của Chu Thành, đi tới trước mặt Chu Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận