Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 410: Bây giờ ta đưa ngươi xuống Địa ngục trước

Một đám lão tổ, Thái Thượng trưởng lão, trưởng lão Cửu Đỉnh Tiên Tông vừa nghe nói Lưu Tinh mời Bạch Cốt Tà Quân tới thì đều biến sắc, mọi người kinh hoảng, đi theo sau lưng Dư Khôn chạy đến sơn môn Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Lúc này, Bạch Cốt Tà Quân, Lưu Tinh với một đám cao thủ Phi Vũ Các cũng hối hả bay tới sơn môn Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Đã thấy Cửu Đỉnh Tiên Tông ở xa xa.
Bạch Cốt Tà Quân mặc áo bào trắng, tướng mạo anh tuấn, lại lộ ra một luồng tà khí, hắn nhìn Cửu Đỉnh Tiên Tông, tà mị cười một tiếng: “Cửu Đỉnh Tiên Tông, năm đó vinh quang vô thượng.”
Lần này hắn tới Cửu Đỉnh Tiên Tông, đương nhiên không chỉ là vì Lưu Tinh. Hắn tra được tư liệu, xác định Cửu Đỉnh năm đó còn ở trong Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Nghĩ đến Cửu Đỉnh.
Trong lòng Bạch Cốt Tà Quân nóng bỏng.
Nếu như hắn tìm được Cửu Đỉnh, lấy được vô thượng công pháp bên trong Cửu Đỉnh, lo gì Tiên Vương Cảnh.
Có Cửu Đỉnh, chờ hắn đột phá đến Tiên Vương, cho dù Tiên Vương cùng cảnh giới cũng không phải là đối thủ của hắn.
Có Cửu Đỉnh, hắn thậm chí có thể luyện chế ra Hỗn Độn linh đan trong truyền thuyết, thậm chí hắn có hi vọng thành tựu Tiên Vương thập trọng đỉnh phong, thậm chí có hi vọng trở thành người thứ hai Thanh Vực!
Trong lòng Bạch Cốt Tà Quân mơ mộng không thôi.
Ước mơ đến vô thượng vinh quang mà vài vạn năm sau hắn đứng trên đỉnh, hưởng thụ chúng tiên sùng bái, quỳ sát.
Bạch Cốt Tà Quân nói với Lưu Tinh: “Ta đã nói với ngươi rồi, đến lúc diệt Cửu Đỉnh Tiên Tông, tất cả của Cửu Đỉnh Tiên Tông thuộc về ta, rõ chưa?”
Lưu Tinh nghe xong, tranh thủ gật đầu, cười nói: “Đã rõ, đã rõ, bảo khố của Cửu Đỉnh Tiên Tông đều thuộc về Tà Quân đại nhân.”
Bạch Cốt Tà Quân nhìn Lưu Tinh một chút: “Ta không chỉ muốn bảo khố của Cửu Đỉnh Tiên Tông, ta muốn tất cả của Cửu Đỉnh Tiên Tông.”
“Sau khi Cửu Đỉnh Tiên Tông, tất cả mọi thứ trong Cửu Đỉnh Tiên Tông, các ngươi cũng không thể động.”
Lưu Tinh hơi giật mình, tranh thủ gật đầu, nói tuyệt đối cam đoan sẽ không đụng tới thứ gì của Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Không lâu sau, Bạch Cốt Tà Quân, Lưu Tinh và đại quân Phi Vũ Các đã đi tới sơn môn Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Khi đám người Bạch Cốt Tà Quân đi tới, vừa khéo Dư Khôn cũng suất lĩnh chư tổ, Thái Thượng trưởng lão, trưởng lão Cửu Đỉnh Tiên Tông chạy tới.
Dư Khôn nhìn thấy Bạch Cốt Tà Quân xa xa, hắn từng gặp Bạch Cốt Tà Quân trên một buổi tiệc nào đó, cho nên nhìn một cái là nhận ra Bạch Cốt Tà Quân.
Nhìn thấy Bạch Cốt Tà Quân, dù là Dư Khôn cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng sắc mặt vẫn không khỏi thay đổi.
Bạch Cốt Tà Quân chính là một trong số thập đại cao thủ trong mấy chục đại lục xung quanh, Tà Quân chi danh trấn áp tứ phương, trong Tinh Hải đại lục, Thánh Hỏa đại lục và mấy chục đại lục, nói đến Bạch Cốt Tà Quân, không ai không biến sắc.
Năm đó Bạch Cốt Tà Quân còn chưa có đột phá Đại La Kim Tiên thì kết thù với một cái siêu cấp tông môn ở Tinh Hải đại lục, sau này đột phá Đại La Kim Tiên, một mình huyết tẩy cái tông môn đó.
Cái tông môn đó bị Bạch Cốt Tà Quân huyết tẩy, chó gà không tha, ngay cả trẻ nhỏ ba tuổi cũng bị Bạch Cốt Tà Quân giết chết, mà rất nhiều nữ đệ tử của cái tông môn đó thì bị Bạch Cốt Tà Quân hút hết tinh huyết mà chết, có thể nói là bị chà đạp vô cùng thê thảm.
Nếu bàn về thực lực, bây giờ Cửu Đỉnh Tiên Tông không khác gì tông môn đó.
Năm đó, Bạch Cốt Tà Quân vừa mới đột phá Đại La Kim Tiên, bây giờ đã là Đại La Kim Tiên tứ trọng.
Không chỉ có Dư Khôn, một đám lão tổ, Thái Thượng trưởng lão, trưởng lão của Cửu Đỉnh Tiên Tông nhìn thấy Bạch Cốt Tà Quân thì đều kinh hoảng trong lòng.
Bạch Cốt Tà Quân nhìn thấy sắc mặt của mấy người Dư Khôn, Lý Dương, âm thầm cười lạnh, trong lòng thỏa chí lắm.
Hắn muốn tất cả người đều “kính sợ” hắn.
Ánh mắt của hắn rơi vào Khâu Linh Ngọc, Hồ Khả Hân bên người Dư Khôn, tà tà cười một tiếng.
“Cửu Đỉnh Tiên Tông Dư Khôn, bái kiến Tà Quân đại nhân.” Sau khi ra ngoài, Dư Khôn nhanh chóng đi lên, khom người nói.
Bạch Cốt Tà Quân hòa khí nói: “Dư Khôn đúng không, ta đến Cửu Đỉnh Tiên Tông cũng không có việc gì, Lưu Tinh là bằng hữu của ta, vài ngày trước đó, hắn đến Cửu Đỉnh Tiên Tông ngươi khiêu chiến, ngươi không địch lại, lại cho người âm thầm ra tay, trọng thương hắn.”
“Ta tới chỉ là đòi lại công đạo cho bằng hữu của ta thôi.”
Bạch Cốt Tà Quân muốn động thủ với Cửu Đỉnh Tiên Tông, đương nhiên phải có cớ, nếu không, vô duyên vô cớ xuất thủ diệt Cửu Đỉnh Tiên Tông sẽ khiến cho người các phương giận dữ, người người kêu đánh.
Vài ngày trước đó, Lưu Tinh khiêu chiến Dư Khôn, lại bị người ta âm thầm đánh trọng thương, Bạch Cốt Tà Quân dẫn theo Lưu Tinh thì có cớ động thủ.
Nếu không, dựa vào thực lực của hắn thì một mình hắn cũng đủ để diệt Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Dư Khôn nghe xong thì biến sắc, tranh thủ giải thích: “Tà Quân đại nhân, đúng là Lưu Tinh bị người ta âm thầm đánh trọng thương, nhưng chuyện cũng không phải như vậy.”
Bạch Cốt Tà Quân cũng không có cho Dư Khôn nói tiếp, mở miệng ngắt lời: “Ngươi thừa nhận là được.”
Thừa nhận?
Dư Khôn đang muốn giải thích thì Bạch Cốt Tà Quân lại nói: “Đời ta hận nhất chính là tiểu nhân hèn hạ như ngươi!”
Nghe được sát ý trong lời nói của Bạch Cốt Tà Quân, mọi người của Cửu Đỉnh Tiên Tông không ai không biến sắc.
Lúc này, Khâu Linh Ngọc phẫn nộ nói: “Bạch Cốt Tà Quân, ngươi làm nhiều việc ác, là rắn chuột một ổ với Lưu Tinh, ngươi muốn ra tay với Cửu Đỉnh Tiên Tông thì ra tay, đâu cần phải lấy cớ như vậy!”
Bạch Cốt Tà Quân lạnh giọng hừ một tiếng, tiếng như kinh lôi, Khâu Linh Ngọc chỉ cảm thấy đầu ầm vang, không khỏi lui lại, miệng phun máu tươi.
Hắn nhìn Khâu Linh Ngọc, cười hắc hắc: “Cô gái nhỏ, ngươi yên tâm, Tà Quân ta luôn thương hương tiếc ngọc, lát nữa sẽ thương tiếc ngươi.”
Dư Khôn thấy Khâu Linh Ngọc bị thương thì đi lên, rút trường kiếm trong tay ra, vận chuyển Tiên Nguyên toàn thân: “Bạch Cốt Tà Quân, uổng cho ngươi là Đại La Kim Tiên, lại ra tay với một hậu bối.”
“Ồn ào!” Bạch Cốt Tà Quân lại vung tay áo, một cỗ lực lượng cực mạnh, như bài sơn đảo hải gào thét đánh tới Dư Khôn.
Dư Khôn kinh hãi, trường kiếm trong tay đánh ra một kích toàn lực, kiếm khí ngàn vạn nhưng lại bị lực lượng cực mạnh của Bạch Cốt Tà Quân đánh nát trong nháy mắt, Dư Khôn như bị trọng kích, liên tục rút lui, thổ huyết không thôi.
Mặc dù Dư Khôn là cao thủ Tiên Bảng nhưng chỉ là Kim Tiên mà thôi, đâu thể ngăn cản được một vị Đại La Kim Tiên!
Đám lão tổ Lý Dương, Trần Quang Lượng thấy Dư Khôn bị thương, đều biến sắc, đang muốn tiến lên cứu chữa Dư Khôn thì thấy Bạch Cốt Tà Quân vỗ ra một chưởng, chỉ thấy vô số bạch cốt cự chưởng đánh tới bọn người Lý Dương, Trần Quang Lượng như mưa to.
Bọn người Lý Dương, Trần Quang Lượng muốn ra tay ngăn cản nhưng đều bị oanh bay ra ngoài, nện xuống mặt đất nơi xa.
“Một bầy kiến hôi.” Bạch Cốt Tà Quân cười lạnh, hắn quay đầu nói với Lưu Tinh nói: “Còn chưa động thủ!”
Lưu Tinh kịp phản ứng, vung tay lên ra lệnh cho đại quân Phi Vũ Các: “Giết!”
Đại quân Phi Vũ Các tuôn tới một đám đệ tử Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Lưu Tinh tay cầm trường kiếm, phi thân đi tới trước mặt Dư Khôn, nhìn Dư Khôn trước mặt, trong mắt tràn đầy sát ý: “Dư Khôn, ngươi không ngờ được là sẽ có một ngày này chứ.” Nói đến đây, liếc nhìn xung quanh: “Đệ tử Chu Thành của ngươi đâu?”
Hôm nay hắn đến, không chỉ muốn giết Dư Khôn, còn phải giải quyết Chu Thành.
“Lưu Tinh, ngươi sẽ hối hận.” Dư Khôn hằm hằm nhìn Lưu Tinh.
Lưu Tinh nghe vậy, hung hăng ngang ngược cười to: “Ta sẽ hối hận? Bây giờ người nên hối hận là ngươi!” Nói đến đây, trường kiếm trong tay đâm mạnh vào yết hầu Dư Khôn: “Bây giờ ta đưa ngươi xuống Địa ngục trước, sau đó lại bắt tiểu tử họ Chu tới, bóp chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận