Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 253: Ta không thể nào thua một phàm nhân như ngươi được

“Nếu Chu Thành không đỡ nổi một đòn này, chẳng phải là ngay cả một chiêu của Liệt Hoàng cũng không đỡ được?”
Đám người bàn tán ầm ĩ, đặc biệt là đệ tử của Thái Nhất Tiên Môn và Bách Tiên Môn, nói đến kích động nước miếng tung bay.
Mọi người bàn tán xôn xao, Liệt Hoàng nhanh chóng bốn trận thành đồ, tứ đại trận đồ tỏa ra khí tức kinh người, phong, vũ, lôi, điện, bốn đại lực lượng quét sạch.
Trong nháy mắt, từng cái phong bạo hình thành, từng con lôi xà lăn lộn, từng điện trụ nổ vang, băng vũ thì hóa thành từng mũi băng tiễn, mỗi một mũi băng tiễn đều dài hơn mét, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh hãi.
“Chu Thành, chết đi!” Trận đồ hình thành, Liệt Hoàng hét lên dữ tợn, toàn lực thôi động lực lượng trận đồ, oanh giết tới Chu Thành.
Lập tức, vô số phong bạo, lôi xà, điện trụ, băng vũ đều đánh về phía Chu Thành.
Nhìn phong bạo, lôi xà, điện trụ, băng vũ phô thiên cái địa, rất nhiều cao thủ hiện trường đều lộ vẻ sợ hãi, ngay cả Lương Dương, Trần Oánh ở khu vực khác cũng đều biến sắc.
Lúc trước, Trần Oánh còn lời thề son sắt trước mặt phụ thân nàng nói nàng có thể đánh bại Liệt Hoàng, nhưng bây giờ thấy tứ đại trận đồ của Liệt Hoàng đồng loạt thúc giục thì có uy lực kinh khủng như thế mới biết lúc trước nàng xem thường đối phương.
Mắt thấy Liệt Hoàng phô thiên cái địa oanh sát đến trước mặt Chu Thành, Chu Thành vẫn không có phản ứng, Trần Oánh không khỏi lo lắng: “Chu Thành, ngươi mau tránh!”
Liệt Hoàng thấy lúc này, Trần Oánh lại quan tâm tới Chu Thành, trong lòng giận dữ, sát ý càng tăng lên, càng điên cuồng thôi động tứ đại trận đồ.
Phong bạo mạnh hơn, tiếng sấm ầm vang, vang vọng đại điện.
Nhìn lực lượng cuồng bạo từ tứ đại trận đồ của Liệt Hoàng, hiện trường, cao thủ chúng tông môn không ai không kinh hãi.
Lực lượng như thế, sợ là ngay cả rất nhiều Quỷ Tiên nhị trọng hậu kỳ cũng không đỡ nổi đi.
Tất cả mọi người nhìn về phía Chu Thành.
Muốn biết Chu Thành có thể đỡ được một đòn từ tứ đại trận đồ của Liệt Hoàng hay không.
Trần Thiên Bằng cũng không chớp mắt nhìn Chu Thành, muốn biết Chu Thành sẽ đón đỡ một đòn mạnh mẽ của Liệt Hoàng này như thế nào.
Không tự giác, đệ nhất trận pháp Trần Thiên Bằng trong thế giới Tiên Võ cũng có chút khẩn trương.
Chu Thành nhìn lực lượng cuồng bạo của tứ đại trận đồ của đối phương ầm ầm đánh tới, sắc mặt như thường, không lùi mà tiến tới, đón lấy phong bạo cuồng bạo, vô số lôi điện và băng vũ đó, bước tới phía trước một bước.
Nhìn thấy Chu Thành không lùi mà tiến tới, vậy mà đón đỡ công kích của Liệt Hoàng, mọi người bất ngờ.
“Lấy trứng chọi đá.” Lão tổ Bách Tiên Môn Lam Như Ngọc thấy Chu Thành làm như thế thì lạnh lùng cười một tiếng.
Thái Thượng trưởng lão trận pháp tổng công hội Lưu Thiếu Quân cũng lắc đầu, cảm thấy Chu Thành cậy mạnh.
Hắn thấy, đối mặt một kích cuồng bạo của Liệt Hoàng như thế, phương pháp ứng phó tốt nhất là Chu Thành tránh né trước.
Ngay khi Chu Thành bước về phía trước một bước, đột nhiên, mặt đất dưới chân Chu Thành chấn động ầm vang, toàn bộ mặt đất đại điện giống như bị nhấc lên.
Rất nhiều người thậm chí đứng không vững.
Cuồn cuộn thổ lãng từ dưới chân Chu Thành sinh ra, sau đó cuốn lên, tạo thành từng cái Linh phù hệ Thổ, những Linh phù hệ Thổ này vây quanh Chu Thành, không ngừng lượn vòng, hóa thành một cái vòng xoáy trận đồ cực lớn, bọc lại Chu Thành.
Ngay trong nháy mắt khi vòng xoáy trận đồ thổ lãng hình thành, phong bạo, lôi điện, băng vũ của Liệt Hoàng đều đánh vào vòng xoáy trận đồ.
Tiếng ầm ầm vang lên bên tai không dứt.
Bên ngoài sân, người ở gần chỉ cảm thấy hai lỗ tai đau nhức, sợ hãi lui lại.
Các phương cao thủ giật mình.
Bị phong bạo, lôi điện, băng vũ của Liệt Hoàng oanh kích, thổ lãng nổ bay không thôi, cát bụi đầy trời, như là bão cát trong sa mạc.
Kéo dài trọn vẹn mười mấy hơi thở.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy cát bụi đầy trời.
Đứng giữa cát bụi, Chu Thành biến mất.
Cát bụi thật lâu không có tán đi.
Tất cả mọi người nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm giữa cát bụi.
Chỉ thấy cát bụi đầy trời đột nhiên tán đi, một bóng dáng đi ra, rõ ràng là Chu Thành.
Từ trong cát bụi đầy trời đi ra, Chu Thành y quan chỉnh tề, lông tóc không tổn hao gì.
Mọi người thấy Chu Thành lông tóc không tổn hao gì, đi ra thì đều là kinh ngạc.
Chu Thành đỡ được một đòn của tứ đại trận đồ của Liệt Hoàng? Hơn nữa chẳng có chuyện gì!
Mấy người Nhiếp Hàn có chút bất ngờ, ngay cả Trần Thiên Bằng cũng cảm thấy bất ngờ, vừa rồi hắn nghĩ tới các loại kết quả của Chu Thành, chỉ là không ngờ được là Chu Thành chính diện đón đỡ một kích của tứ đại trận đồ của Liệt Hoàng mà lông tóc không tổn hao gì.
Mới vừa nói Chu Thành lấy trứng chọi đá, Lam Như Ngọc bất ngờ, sau đó sắc mặt khó coi.
Sắc mặt khó coi nhất đương nhiên là Liệt Hoàng.
Liệt Hoàng nhìn Chu Thành từ giữa cát bụi đi ra, không thể tin được: “Không, không thể nào!”
Một kích mạnh nhất của hắn, thậm chí ngay cả áo bào của Chu Thành đều không có đụng tới!
Chu Thành nhìn vẻ mặt khó coi của Liệt Hoàng, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi chính là một kích mạnh nhất của ngươi? Ừm, gió thật lớn.”
Gió thật lớn?
Đám người nghe vậy, sắc mặt quái dị.
Thì ra đối với Chu Thành thì vừa rồi một kích mạnh nhất của tứ đại trận đồ của Liệt Hoàng chỉ là gió lớn một chút mà thôi.
“Thật mát mẻ.” Chu Thành nói, tiếp tục đi tới chỗ Liệt Hoàng.
Nghe Chu Thành nói vừa rồi, một kích mạnh nhất của mình chỉ là thổi gió cho Chu Thành giải nhiệt, Liệt Hoàng nổi giận, gần như là rít lên: “Chu Thành, ta muốn ngươi chết!” Nói xong, nuốt một viên thuốc, toàn thân quang mang phóng đại.
Dưới tác dụng của đan dược, thần hồn chi lực của hắn đạt được cường hóa lần nữa, Lôi Thần, Phong Thần, Vũ Thần, Điện Mẫu, tứ đại thần chi hóa thân lại ngưng thật hơn nhiều.
Bốn đại Khí Tượng Chi Thần vận chuyển tứ đại trận đồ, lôi điện, băng tiễn, phong bạo chi lực lại mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Dưới sự khống chế của Liệt Hoàng, lực lượng của tứ đại trận đồ lại công kích tới Chu Thành.
Thế nhưng là khi oanh đến trước mặt Chu Thành, thổ lãng đầy trời lại cuốn lên, lần này, nó cuốn nhanh hơn, cành nhiều thổ lãng.
Tứ đại trận đồ, lôi điện, băng tiễn, phong bạo đều oanh vào thổ lãng, cát bụi trùng thiên, nhưng mà cát bụi lắng xuống, bóng dáng Chu Thành vẫn lông tóc không tổn hao gì đi từ trong cát bụi ra.
Liệt Hoàng thấy Chu Thành vẫn lông tóc không tổn hao gì, sắc mặt đã không chỉ là khó coi mà là trở nên có chút trắng bệch.
Chu Thành tiếp tục đi tới chỗ Liệt Hoàng.
Rốt cuộc hai mắt của Liệt Hoàng cũng lộ vẻ kinh hoảng, trong lúc hoảng sợ, hắn thao túng bốn đại Khí Tượng Chi Thần điên cuồng công kích Chu Thành lần nữa, lần này, đối mặt lôi điện, băng tiễn, phong bạo oanh tới, Chu Thành một tay phất lên, giống như đuổi con ruồi, vô số thổ lãng cuốn lên, như là sóng biển hải khiếu, đánh cho lôi điện, băng tiễn, phong bạo, lực lượng của tứ đại trận đồ tán loạn.
Sau khi đánh tan lực lượng của tứ đại trận đồ, Chu Thành tiếp tục vung ra một chưởng, lần này, thổ lãng hóa thành một cái cự đại thổ chưởng, trong nháy mắt đánh trúng Liệt Hoàng.
Liệt Hoàng bị đánh bay lên, như diều đứt dây, đâm mạnh vào lồng năng lượng ở khu vực biên giới.
Bình!
Lồng năng lượng bị đụng trúng, lay động không thôi.
Liệt Hoàng rơi xuống đất, thổ huyết không thôi.
Hắn cố gắng ngẩng đầu, kinh sợ mà nhìn Chu Thành, gào thét: “Ta chính là thượng cổ tiên nhân chuyển thế, ta không thể nào thua một phàm nhân như ngươi được!” Muốn giãy dụa đứng lên.
Nhưng mà hắn vừa muốn đứng dậy thì đã bị Chu Thành một tay nhiếp lại, một cơn gió vòng quanh Liệt Hoàng, kéo tới trước mặt Chu Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận