Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 244: Xem ngươi có thể phách lối mấy ngày

Chu Thành cẩn thận quan sát lấy thập đại Thượng Cổ Tiên Trận trên thân tiên kiếm, càng quan sát thì càng cảm thấy đại đạo pháp tắc ẩn chứa trong thập đại Thượng Cổ Tiên Trận này có tương thông và liên quan đến thượng cổ tiên môn hắn đi vào lúc trước.
Chu Thành cảm thấy nếu như mình có thể hoàn toàn tìm hiểu thấu đáo đại đạo pháp tắc ẩn chứa trong toà thượng cổ tiên môn đó thì mình có thể tìm hiểu thấu đáo thập đại Thượng Cổ Tiên Trận trên thanh tiên kiếm này.
Nếu như mình tìm hiểu thấu đáo thập đại Thượng Cổ Tiên Trận trên tiên kiếm, như vậy thì mình chính là Điện Chủ Cửu Thiên Điện?
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Thành kích động khó đè nén được.
Nếu như Cửu Thiên Điện thuộc về hắn, hắn còn sợ Thái Nhất Tiên Môn sao? Chớ nói chi là Bách Tiên Môn.
Lúc này, còn có không ít đệ tử đứng trước pho tượng lĩnh hội tiên kiếm tiên trận với Chu Thành.
Ngay khi bọn người Chu Thành quan sát thập đại Thượng Cổ Tiên Trận trên thanh tiên kiếm đó thì một đệ tử tông môn lạnh giọng châm chọc: “Một đám ngớ ngẩn nằm mơ ban ngày, tự cho là mình có thể tìm hiểu thấu tiên kiếm tiên trận.”
Những đệ tử đứng lĩnh hội tiên kiếm tiên trận chung với Chu Thành trước tượng thần đều giận dữ, quay đầu nhìn lại, khi thấy rõ đệ tử tông môn mở miệng mỉa mai mình thì đều thay đổi sắc mặt, sợ đến vẻ tức giận trên mặt biến mất.
Chu Thành lại nhìn đối phương, nhướng mày.
Từ trang phục của đối phương thì hẳn đối phương là con em hoàng thất của Thiên Thú Vương Triều.
Thiên Thú Vương Triều, trong thập đại vương triều, xếp hạng thứ năm, lấy khu thú làm chủ, xưng bá một góc Tây Bắc thế giới Tiên Võ.
Người mở miệng lên tiếng mỉa mai chính là con em hoàng thất của Thiên Thú Vương Triều, Quách Cẩm Hạo, Quách Cẩm Hạo cũng không phải là con em hoàng thất bình thường của Thiên Thú Vương Triều mà là đại nhi tử của một trong bát đại Thú Vương, Hùng Vương của Thiên Thú Vương Triều.
Quách Cẩm Hạo cũng là thiên tài có thanh danh rất lớn ở Thiên Thú Vương Triều, mặc dù danh khí không bằng bọn người Liệt Hoàng, Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song nhưng trong thế hệ trẻ tuổi thì cũng chỉ kém bọn người Liệt Hoàng, Tần Hồng Vĩ.
Quách Cẩm Hạo thấy Chu Thành nhìn mình chằm chằm, nhíu mày, không khỏi trừng mắt nói: “Thế nào, nói ngươi là ngớ ngẩn, trong lòng ngươi không phục?”
Chu Thành lạnh nhạt nói: “Chính ngươi là thằng ngu, không thể lĩnh hội tiên kiếm tiên trận, không có nghĩa là người khác cũng không thể lĩnh hội.”
Khi Chu Thành vừa nói xong, đệ tử xung quanh đại điện đều ngẩn ngơ, kinh ngạc mà nhìn Chu Thành, hiển nhiên không ngờ tới Chu Thành dám nói Quách Cẩm Hạo là ngớ ngẩn.
Quách Cẩm Hạo cũng ngạc nhiên, sắc mặt lập tức âm lãnh xuống: “Tiểu tử, ngươi mới vừa nói cái gì?” Sau người, mấy tên hộ vệ cũng tiến lên, vây quanh Chu Thành, vẻ mặt bất thiện.
Chu Thành lại sắc mặt như thường: “Muốn động thủ sao?”
Mấy tên thủ hạ của Quách Cẩm Hạo đều quay qua nhìn Quách Cẩm Hạo, Cửu Thiên Chi Thành cấm đánh nhau, Cửu Thiên Điện càng không cần phải nói, mấy tên thủ hạ của Quách Cẩm Hạo mặc dù cũng ương ngạnh đã quen nhưng cũng biết nặng nhẹ.
Quách Cẩm Hạo hai mắt sát ý nhìn chằm chằm vào Chu Thành: “Ngươi cho là ta không dám động thủ giết ngươi ở Cửu Thiên Điện đúng không?”
Chu Thành hờ hững nhìn đối phương.
Quách Cẩm Hạo xanh cả mặt nhưng cuối cùng không có xuất thủ, mặc dù hắn ỷ vào cha mình là Bát Thú Vương của Thiên Thú Vương Triều nhưng vẫn biết nếu như động thủ ở Cửu Thiên Điện, cho dù là phụ thân hắn cũng không bảo vệ được hắn.
“Tiểu tử, tốt, chờ ngươi ra khỏi Cửu Thiên Chi Thành, ta lại bóp chết ngươi, xem ngươi có thể phách lối mấy ngày!” Quách Cẩm Hạo lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh thì cứ trốn trong Cửu Thiên Chi Thành!”
Nói xong, dẫn mấy tên hộ vệ rời đi.
Mấy tên hộ vệ rời đi, một người trong đó hung ác nói với Chu Thành: “Tiểu tử, chọc tới Thiếu chủ của chúng ta, là ngươi không may!”
Thấy bọn người Quách Cẩm Hạo rời đi, bên cạnh, một vị đệ tử gia tộc không nhịn được, hảo tâm nhắc nhở Chu Thành: “Tiểu huynh đệ, ngươi mau mau rời khỏi Cửu Thiên Chi Thành đi, phụ thân của Quách Cẩm Hạo vừa rồi là Bát Thú Vương của Thiên Thú Vương Triều, Hùng Vương!”
“Thật sao?” Chu Thành nghe vậy, cười nhạt một tiếng.
Vị đệ tử gia tộc đó thấy dáng vẻ của Chu Thành như vậy, có chút im lặng: “Ngươi không tin?”
“Ta tin.” Chu Thành lắc đầu, cười nói, nhưng mà hắn cũng biết đối phương có ý tốt, nói: “Cảm ơn, đêm nay ta sẽ lặng lẽ rời khỏi Cửu Thiên Chi Thành.”
Vị đệ tử gia tộc đó gật đầu, nhưng mà hắn cũng sợ Quách Cẩm Hạo trở về, không dám nói nhiều với Chu Thành, tranh thủ cáo từ rời đi, lúc rời đi còn dặn Chu Thành bảo trọng.
Chu Thành nhìn bóng dáng đối phương rời đi, cười cười.
Bởi vì vừa rồi Quách Cẩm Hạo làm như vậy cho nên những đệ tử vốn cùng đứng trước tượng thần lĩnh hội tiên kiếm tiên trận với Chu Thành Chu Thành cũng đều đồng loạt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Chu Thành.
Chu Thành tìm hiểu một hồi, cũng rời đi.
Hắn tới đây, mục đích chủ yếu là mua một chút bí tịch trận pháp tam cấp.
Còn có hai ngày nữa là đến đại hội giao lưu trận pháp, thừa dịp hai ngày này, hắn nghiên cứu thêm chút trận pháp tam cấp.
Về phần tiên kiếm tiên trận, chờ sau này hắn tìm hiểu đại đạo pháp tắc của thượng cổ tiên môn xong thì trở lại lĩnh hội không muộn.
Sau đại hội giao lưu trận pháp lần này, hắn sẽ đi di tích thượng cổ, tìm hiểu thượng cổ tiên môn.
Cửu Thiên Điện rất lớn, có vài chục cái phòng giao dịch, Chu Thành đi qua vài cái đại sảnh mới đi đến phòng giao dịch bí tịch trận pháp.
Ở đại sảnh giao dịch bí tịch trận pháp, rất nhiều người, có mua bí tịch, cũng có bán bí tịch, nhưng mà chủ yếu là qua mua bí tịch trận pháp, bí tịch trận pháp khó được, nếu không phải thiếu tiền thì không ai sẽ bán bí tịch trận pháp.
Rất nhiều đệ tử đều đứng ở khu vực bí tịch trận pháp nhất cấp và bí tịch trận pháp nhị cấp, Chu Thành thì đi tới khu vực bí tịch trận pháp tam cấp.
Lần này, bên hông Chu Thành đeo lệnh bài trận pháp sư nhất tinh, một vị trận pháp sư tam tinh đứng ở khu vực bí tịch trận pháp tam cấp thấy Chu Thành chỉ là một trận pháp sư nhất tinh mà cũng tới khu vực bí tịch trận pháp tam cấp, quan sát Chu Thành từ trên xuống dưới một chút: “Tiểu gia hỏa, ngươi đi lộn chỗ, khu vực trận pháp nhất cấp ở bên kia.”
Ngữ khí có chút cao cao tại thượng.
Trong giới trận pháp, có chút trận pháp sư cao cấp thường xem thường trận pháp sư cấp thấp.
Một vị trận pháp sư tam tinh khác đùa cợt nói: “Tiểu tử này sợ là không biết chữ.”
Không ít trận pháp sư cười ra tiếng.
Chu Thành nhìn mấy người đối phương một chút, quay đầu nhìn về phía khu vực bày bán bí tịch trận pháp tam cấp, nói: “Không ai quy định trận pháp sư nhất tinh không thể nghiên cứu trận pháp tam cấp.”
Sau đó nói: “Trận pháp sư tam tinh cũng không chắc có thể mạnh hơn trận pháp sư nhất tinh.”
Vị tam tinh trận pháp sư lên tiếng trước nhất là Lưu Tề nghe xong thì cười to: “Tiểu gia hỏa, nghe ý của ngươi, trận pháp sư tam tinh ta, trình độ trận pháp không bằng một nhất tinh như ngươi?”
Tất cả mọi người lắc đầu cười một tiếng, cảm thấy thiếu niên Chu Thành này không khỏi quá cuồng vọng vô tri.
“Được rồi, Lưu huynh, không cần chấp nhặt với một tiểu thí hài.” Một vị trận pháp sư tam tinh khác cười nói.
Lưu Tề gật đầu.
Trong lúc bọn người Lưu Tề nói chuyện với nhau, Chu Thành liên tiếp mua bảy bản bí tịch trận pháp tam cấp, bảy bản trận pháp bí tịch này bao gồm phong, hỏa, thủy, thổ, kim, mộc, lôi.
Hơn nữa mỗi bản trận pháp bí tịch đều là khó tìm trên thị trường.
Đương nhiên, giá cả không ít.
Chu Thành mua bảy bản bí tịch trận pháp tam cấp, sau đó rời đi.
Bọn người Lưu Tề thấy Chu Thành một hơi mua liền bảy bản bí tịch trận pháp tam cấp thì đều kinh ngạc.
“Hẳn là tiểu tử này mua sắm bí tịch trận pháp thay trưởng bối trong nhà.” Lưu Tề nói.
Chu Thành cũng không có ở lại Cửu Thiên Điện quá lâu, trở về viện tử, lấy bảy bản bí tịch trận pháp ra, bắt đầu nghiên cứu.
Chớp mắt, hai ngày trôi qua.
Đại hội giao lưu trận pháp đúng hạn mà tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận