Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 237: Hắc Bạch Song Sát

Tần Viễn lại nói: “Chi bằng, ta đích thân ra tay, giết Chu Thành này.”
Long Phi lạnh lùng nhìn Tần Viễn một chút, thấy Tần Viễn hãi hùng khiếp vía: ” Quy củ của Đế Sát cung, cấm chỉ đệ tử tông môn tàn sát lẫn nhau, ngươi thân là Thái Thượng trưởng lão, không phải không biết quy củ của Đế Sát cung chúng ta.”
Tần Viễn trán đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu: “Vâng, lão tổ răn dạy rất đúng.”
Long Phi quay đầu, nhìn bóng dáng Chu Thành biến mất, đổi giọng điệu: “Chúng ta không cần động thủ, nhưng mà, cũng có thể nhờ người khác động thủ.”
Mấy người đều khẽ giật mình.
Tần Viễn cẩn thận hỏi: “Ý lão tổ là?”
“Nhờ Hắc Bạch Song Sát động thủ đi.” Long Phi suy nghĩ một chút, rồi nói.
Hắc Bạch Song Sát là sát thủ bảng Thiên Bảng Sát Thủ của thế giới Tiên Võ, xếp hạng thứ tám, thứ chín, đều là Đế cảnh, Hắc Bạch Song Sát từng thành công ám sát qua gần mười vị cao thủ Đế cảnh, nếu như Hắc Bạch Song Sát ra tay, giết Chu Thành là đủ rồi.
Triệu Thạch nói: “Chỉ là mời Hắc Bạch Song Sát ra tay, giá cả quá cao.”
Những sát thủ Thiên Bảng như Hắc Bạch Song Sát này, mỗi một lần ra tay, giá đưa ra đều cực cao.
Hơn nữa, Hắc Bạch Song Sát không cần linh thạch, tất cả những gì họ muốn đều là tiên thạch.
Tiên thạch, quá trình hình thành vô cùng dài, cho nên, trong toàn bộ thế giới Tiên Võ cũng không có nhiều.
Long Phi xòe tay ra, chỉ thấy trong bàn tay còn lại hơn mười viên tiên thạch.
Mười viên tiên thạch xuất hiện, linh khí thiên địa xung quanh bạo loạn, chi khí Tiên Linh cuốn lên không thôi.
Long Phi đem mười viên tiên thạch đưa cho Tần Viễn: “Nói cho Hắc Bạch Song Sát biết, trong vòng một tháng, ta muốn nhìn thấy đầu của Chu Thành.”
Tần Viễn cung kính xác nhận, cất kỹ tiên thạch, lui xuống, sau đó biến mất.
Triệu Thạch nuốt nước bọt nói: “Sư phụ, giết một Chu Thành, không cần thiết lãng phí mười viên tiên thạch, chúng ta có thể mời sát thủ Thiên Bảng khác ra tay, chẳng hạn như để Vô Tình kiếm khách ra tay, muốn giết Chu Thành, cũng dễ như trở bàn tay.”
Vô Tình kiếm khách, cũng là sát thủ Thiên Bảng, nhưng mà xếp hạng hơn hai mươi của Thiên Bảng Sát Thủ, một lần ra tay, giá cả thấp hơn nhiều so với Hắc Bạch Song Sát.
Long Phi lại là lạnh nhạt nói: “Giết người bình thường, lãng phí, nhưng mà giết một Chí Tôn Pháp Tướng, không lãng phí.”
Mà Chu Thành sau khi rời khỏi Đế Sát cung, lúc này thúc giục Ma Thần Y Ẩn Thân ẩn thân, sau đó tăng nhanh tốc độ, một đường đi về hướng tây.
Cứ như vậy, ban ngày Chu Thành dường như đều là cấp tốc đi đường, còn ban đêm, thì ở lại trên đỉnh núi hoang vu và cằn cọc dừng lại nghỉ ngơi và tu luyện.
Khi lên đường, Chu Thành chỉ chủ yếu tu luyện Thần Hồn Đạo Pháp.
Hiện tại, thần hồn của hắn đã là phụ thể đại thành, bất cứ lúc nào cũng đều có thể đột phá tới cảnh giới Quỷ Tiên, cho nên, hắn phải đột phá tới cảnh giới Quỷ Tiên nhanh hơn một chút.
Đột phá tới cảnh giới Quỷ Tiên, có đạo pháp phụ trợ, chiến lực của hắn sẽ mạnh lên rất nhiều.
Chu Thành biết mình lần này rời khỏi Đế Sát cung, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn giết hắn, nếu như hắn đột phá tới cảnh giới Quỷ Tiên, sức mạnh thần hồn cảm niệm tăng lên, có thể tránh khỏi rất nhiều nguy hiểm.
Mười ngày sau.
Chu Thành đi tới một mảnh sa mạc cát vàng đầy trời.
Đây là sa mạc Tuyệt Hồn nổi danh của thế giới Tiên Võ.
ở bên trong sa mạc Tuyệt Hồn này, bao phủ một chi khí ma quỷ bao phủ, cho nên, nơi này, nó đã trở thành một nơi cho nhiều ác ma sống ẩn dật và tu hành.
Nơi này, rất là hỗn loạn, các đệ tử tông môn khi đi qua nơi này, bất cứ lúc nào đều có thể trở thành đối tượng tàn sát của các ác ma .
Tuy nhiên, nơi này, là khu vực cần phải đi qua từ Đế Sát cung tiến về Cửu Thiên chi thành, cho nên, cho dù nhiều nguy hiểm, Chu Thành cũng chỉ có thể đi ngang qua sa mạc Tuyệt Hồn này.
Nhìn khí thể màu xám nhạt không ngừng bay lên trên sa mạc Tuyệt Hồn, Chu Thành dậm chân tiến vào sa mạc Tuyệt Hồn.
Mặt đất của sa mạc Tuyệt Hồn cát đá rất thô ráp, khi chân dẫm lên phía trên, vang lên âm thanh dập dềnh lạ lùng..
Chu Thành cẩn thận đi về phía trước một lúc lâu.
May mắn là, sau một hồi lâu, cũng không có gặp tà ma tu sĩ nào, ngược lại là mấy lần bị trùng thú trong sa mạc công kích, nhưng mà, đều bị Chu Thành giải quyết.
Những trùng thú này, sinh sống sâu bên trong lòng đất sa mạc, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, cũng may mắn Chu Thành có thần hồn cảm ứng, cho nên, mỗi lần đều có thể kịp thời tránh thoát.
Nếu không thì, bị những trùng thú này đốt, sẽ gặp một phiền phức không nhỏ, những trùng thú này, quanh năm hút những chi khítà ma của sa mạc Tuyệt Hồn, đều có kịch độc.
Sắc trời, từ từ tối sầm lại.
Chu Thành thấy sắc trời lờ mờ, liền tìm một tuyệt bích, dự định dừng chân nghỉ lại một đêm rồi tiếp tục lên đường.
Cuối cùng, Chu Thành tung người đi tới một vách đá lưng chừng núi, trong tay cầm một con dao lớn, chẳng mấy chốc, trên vách núi lưng chừng núi đã đào được một cái hang nhỏ.
Thấy việc đào gần xong, Chu Thành tiến vào sơn động nhỏ, bên ngoài sơn động nhỏ bố trí một trận pháp Bình Tế, sau đó đốt lửa bên trong hang động nhỏ.
Có trận pháp Bình Tế che chắn, cũng không lo lắng những tà ma tu sĩ và trùng thú đi ngang qua nhìn thấy ánh lửa.
Đến ban đêm, không khí lạnh giá của sa mạc Tuyệt Hồn.
Ngồi bên cạnh đống lửa, cảm nhận được nhiệt độ của ánh lửa, Chu Thành thích cảm giác này, nhìn ánh lửa, nội tâm Chu Thành yên tĩnh, ngồi một hồi, bên ngoài bóng đêm đã hoàn toàn đen kịt, ngay lúc Chu Thành muốn vận chuyển Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh tu luyện thần hồn, đột nhiên, bên ngoài có thanh âm xé gió truyền đến.
“Sư huynh, tin tức của ngươi có lầm không, Độc Phong cốc thật sự có linh dược vạn năm tăng trưởng thần hồn xuất thế?” giọng của một người trong đó truyền đến.
“Không sai, dù sao cũng không có việc gì, chúng ta tới xem xem, nếu mà vận khí tốt, nói không chừng thật sự có thể đạt được đó.”
Hai người, bay qua cách vách núi không xa, chớp mắt biến mất ở trong màn đêm.
Chu Thành nhìn hai người rời đi, chần chờ một chút, cuối cùng không cũng không có đi theo.
Linh dược vạn năm làm gia tăng thần hồn mặc dù trân quý, nhưng Mà, hắn hiện tại cho dù không có linh dược vạn năm làm gia tăng thần hồn, chưa đến bao nhiêu ngày cũng có thể đột phá cảnh giới Quỷ Tiên, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao tà ma tu sĩ bên trong sa mạc Tuyệt Hồn rất nhiều, trong đó không thiếu cao thủ Đế cảnh.
Chu Thành bình tĩnh trở lại, vận chuyển Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh, bắt đầu tu luyện thần hồn.
Nhưng mà vừa tu luyện một hồi, liền lại có thanh âm xé gió truyền đến.
Chỉ thấy một bóng người với đôi mắt đỏ như máu và toàn thân cuồn cuộn trong nháy mắt
Nhìn thấy bóng dáng này, Chu Thành ngạc nhiên, Ma Hồn lão tổ!
Người tới, đúng là Thái Thượng trưởng lão Ma Hồn lão tổ mà lúc trước hắn gặp phải ở Hoàng Tuyền Ma Môn.
Đối với Ma Hồn lão tổ này, Chu Thành có thể nói là ấn tượng rất sâu.
Lúc trước vì Long Chi vạn năm, hắn kém chút nữa là rơi vào tay của Ma Hồn lão tổ này.
Nhìn thấy Ma Hồn lão tổ đến, Chu Thành trong lòng căng thẳng.
Không biết cái trận pháp Bình Tế này, có thể tránh thoát được cảm ứng của đối phương hay không.
Mặc dù hắn có một Đế cảnh khôi lỗi, nhưng mà hắn không cách nào phát huy hết toàn bộ thực lực của Đế cảnh khôi lỗi, tuyệt đối không ngăn cản được Ma Hồn lão tổ.
May mà Ma Hồn lão tổ đến, chỉ là đi ngang qua, chớp mắt liền bay về phía trước, cũng không có chú ý tới Chu Thành bên này.
Chu Thành nhìn Ma Hồn lão tổ rời đi, thở dài một hơi.
Đợi đối phương sau khi rời đi, Chu Thành lại ra bên ngoài sơn động tăng cường thêm một tầng trận pháp Bình Tế.
Sau đó, Chu Thành suy nghĩ, Ma Hồn lão tổ xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cũng là vì cái linh dược vạn năm làm tăng trưởng thần hồn ở Độc Phong cốc?
Hay là, chỉ là một sự trùng hợp?
Một đêm trôi qua.
Sắc trời dần dần trắng sáng.
Chu Thành thu hồi trận pháp Bình Tế, phá không rời đi.
Nửa ngày sau, Chu Thành băng qua sa mạc Tuyệt Hồn mà không gặp trở ngại nào.
Chỉ là, vừa xuyên qua sa mạc Tuyệt Hồn, chỉ thấy hai bóng người chắn ngang ở phía trước.
Nhìn thấy hai bóng người này, Chu Thành đồng tử co rụt lại, Hắc Bạch Song Sát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận