Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 485: Chúa Tể Chi Vương

Ba mươi sáu quả!
Không sai, trong vô số năm tháng, trong bảo khố Thiên Đình cất giữ ba mươi sáu quả Hồng Mông Linh Quả!
Về phần Hồng Mông Linh Thủy thì nhiều hơn nữa, chừng một ngàn giọt!
Nhìn ba mươi sáu quả Hồng Mông Linh Quả trước mắt với gần ngàn giọt Hồng Mông Linh Thủy, Chu Thành chấn động không thôi.
Không ngờ được là bảo khố Thiên Đình còn có nhiều Hồng Mông Linh Quả như thế!
Có ba mươi sáu quả trước mắt, lại thêm lúc trước hắn được thưởng ba quả, đó chính là ba mươi chín quả!
Bây giờ hắn là Tiên Vương thất trọng, có ba mươi chín quả Hồng Mông Linh Quả này thì hẳn là hắn có thể đột phá đến Tiên Vương thập trọng đỉnh phong chứ?
Cho dù không thể nào đột phá đến Tiên Vương thập trọng đỉnh phong thì cũng đủ làm cho hắn đột phá đến Tiên Vương thập trọng hậu kỳ.
Thiên Đế cất ba mươi sáu quả Hồng Mông Linh Quả và gần ngàn giọt Hồng Mông Linh Thủy vào hộp ngọc, trong bình ngọc rồi mới giao cho Chu Thành.
“Khai Thiên Cửu Thức xin nhờ Chu Thành đạo hữu.” Thiên Đế thận trọng nói.
Chu Thành gật đầu, kêu Thiên Đế yên tâm.
Ba người ra khỏi bảo khố.
Đi ra quảng trường bên ngoài bảo khố, Thiên Đế lấy Vô Tự Thiên Bi ra đưa cho Chu Thành ở đây lĩnh hội.
Nơi này là chỗ sâu trong Thiên Cung, cấm chế trùng điệp, cao thủ trùng điệp trấn giữ, hiển nhiên, nếu như Chu Thành không thể bù đắp Khai Thiên Cửu Thức thì hắn rất khó rời khỏi Thiên Cung được.
Chu Thành cũng không có để ở trong lòng, lập tức ngồi xuống ngay tại chỗ bắt đầu tìm hiểu Vô Tự Thiên Bi.
Vô Tự Thiên Bi chính là bảo bối vô thượng, ngay cả công pháp cấp Sáng Thế như Khai Thiên Cửu Thức mà nó cũng có, người khác muốn tìm hiểu cũng không có cơ hội để tìm hiểu, nhưng bây giờ Chu Thành lại có thể tùy tiện lĩnh hội.
Cơ hội này rất khó được.
Đương nhiên Chu Thành phải tranh thủ nắm lấy nó.
Giống như lúc trước, Chu Thành đưa bàn tay đặt lên Vô Tự Thiên Bi lần nữa, chậm rãi thôi động lực lượng chín đại thuộc tính của tiên căn.
Hai người Thiên Đế và Đặng Bạch cũng không có trông coi, để mặc Chu Thành tùy ý lĩnh hội, rời khỏi quảng trường.
Trong hư không trong cung điện nào đó, Thiên Đế quan sát nhất cử nhất động của Chu Thành thông qua Thiên Kính.
“Bệ hạ, nếu như tiên căn của Chu Thành này có được chín đại thuộc tính thật thì giữ kẻ này lại không khác gì là mầm tai họa.” Đặng Bạch nói với Thiên Đế.
Bây giờ Chu Thành còn chưa thành Chúa Tể mà đã nghịch thiên như thế, nếu đột phá Chúa Tể thì còn đến mức nào nữa?
Đến lúc đó chắc chắn sẽ sinh ra uy hiếp với đế vị của Thiên Đế.
Thiên Đế nhìn Chu Thành trong Thiên Kính, cũng chần chờ, nói thật, không phải là hắn chưa từng nghĩ tới chuyện bóp chết Chu Thành này, nhưng mà trong lòng của hắn lại do sự.
Hắn đường đường là Thiên Đế, đệ nhất cao thủ Thiên Giới, vậy mà không dám chắc mình có thể đánh giết được một vị Tiên Vương.
Chuyện này nói ra ngay cả hắn cũng cảm thấy hoang đường.
“Bệ hạ, chờ Chu Thành này bù đắp Khai Thiên Cửu Thức xong, chúng ta…” Đặng Bạch ra thủ thế giết.
Hắn thấy, cho dù Chu Thành có thể bù đắp Khai Thiên Cửu Thức hay không thì cũng không thể để Chu Thành rời đi.
Thiên Đế nhướng mày.
“Bệ hạ.” Đặng Bạch biết Thiên Đế lo lắng cái gì, nói: “Cho dù Chu Thành này có chiến lực nghịch thiên thì cũng không thể chạy thoát khỏi Thiên Cung được.”
Không nói hai người Thiên Đế, Đặng Bạch, chỉ riêng cấm chế dày đặc và trăm vị Chúa Tể trấn giữ Thiên Đình thì Chu Thành có mọc cánh cũng khó mà thoát được.
Thiên Đế lại lắc đầu: “Đến lúc đó rồi nói sau.”
Hắn nhìn Chu Thành trong Thiên Kính, mỗi khi nghĩ đến chuyện giết Chu Thành thì trong lòng hắn đều cảm thấy bất an.
Cảm giác bất an này khiến cho hắn do dự khó mà quyết định được.
Thời gian trôi qua.
Chu Thành lĩnh hội Vô Tự Thiên Bi ở chỗ sâu trong Thiên Cung đã được một tháng.
Một tháng này, Vô Tự Thiên Bi thường xuyên tuôn ra quang mang chấn động không ngừng.
Ngẫu nhiên Vô Tự Thiên Bi sẽ yên tĩnh lại, giống như là một đứa nhỏ đang ngủ say, khi quang mang hiện lên thì nó lại biến thành một đứa nhỏ nghịch ngợm.
Trong Thiên Kính, Thiên Đế cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của Vô Tự Thiên Bi thay đổi, hắn đột nhiên cảm thấy ghen ghét với Chu Thành.
Ghen ghét tại sao Chu Thành có thể để cho Vô Tự Thiên Bi thay đổi cảm xúc.
Ghen ghét Chu Thành có thể tự do lĩnh hội Vô Tự Thiên Bi.
Cho dù sau này Chu Thành không có Vô Tự Thiên Bi, không thể nào tu luyện công pháp cấp Sáng Thế trong Thiên Bi nhưng thông qua lĩnh hội Vô Tự Thiên Bi thì chỗ tốt mà Chu Thành đạt được cũng cực kỳ kinh khủng.
Mà lần lĩnh hội này kéo dài vài chục năm.
Vài chục năm sau.
Chu Thành mới ngừng lại được.
Thật ra thì mười năm trước hắn đã tìm hiểu ra được bốn thức khác trên Vô Tự Thiên Bi.
Nhưng mà Chu Thành không muốn bỏ qua cơ hội lĩnh hội Vô Tự Thiên Bi cho nên hắn lại tìm hiểu thêm mười năm.
Mười mấy năm qua, mặc dù thực lực Chu Thành không có tăng lên nhưng thần hồn của hắn và sự hiểu về Thiên Đạo lại xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Chu Thành nhìn Vô Tự Thiên Bi trước mắt, giống như là đang nhìn một người bạn tốt nhiều năm, một hồi sau, hắn đứng dậy, gọi Thiên Đế, trong tâm tình vừa kinh hỉ vừa phức tạp của Thiên Đế, Chu Thành lạc ấn bốn thức còn lại của Khai Thiên Cửu Thức giao cho Thiên Đế.
Thiên Đế quan sát bốn thức xong, xác định đúng.
Trải qua giãy giụa tư tưởng một phen, Thiên Đế để Chu Thành rời đi.
Cả đời này hắn chưa từng làm chuyện mà mình không có nắm chắc, nếu hắn không có nắm chắc có thể giết chết được Chu Thành thì còn không bằng thả hắn đi, coi như kết một thiện duyên.
Chu Thành rời đi, Thiên Đế nói: “Sau này Chu đạo hữu có bất kỳ khó khăn gì thì có thể tới tìm ta.”
Chu Thành nói cám ơn, phá không rời đi, sau khi rời khỏi Thiên Cung, Chu Thành gọi Ma Thần Chi Dực ra, mở ra, như Cửu Thiên Côn Bằng tùy ý bay lượn trong thiên địa, lĩnh hội Vô Tự Thiên Bi trong chỗ sâu trong Thiên Cung vài chục năm, giống như là bị cầm tù một chỗ, bây giờ Chu Thành như được thoát gông xiềng, tự do bay lượn trong thiên địa.
Bất tri bất giác, Chu Thành đi tới một hải vực, chỉ thấy vùng biển trước mắt lại là màu đen, đen như mặc ngọc.
“Mặc Hải.” Chu Thành đoán hẳn vùng biển trước mặt chính là Mặc Hải trong Thiên Giới.
Mặc Hải cực kỳ nổi tiếng trong Thiên Giới, Mặc Hải vô cùng hung hiểm, nhưng chỗ sâu trong Mặc Hải có vô số Hỗn Độn Linh Vật, hơn nữa linh khí trong Mặc Hải cực kỳ nồng đậm, rất nhiều Tiên Vương thậm chí Chúa Tể đều xây dựng động phủ ở Mặc Hải.
Chu Thành bay vào Mặc Hải, cuối cùng đi tới một hải đảo không người trong Mặc Hải, bố trí cấm chế ở bốn phía xung quanh hải đảo, lấy Hồng Mông Linh Quả và Hồng Mông Linh Thủy ra.
Lần này, hắn muốn nhất cổ tác khí xung kích Tiên Vương thập trọng hậu kỳ thậm chí Tiên Vương thập trọng hậu kỳ đỉnh phong!
Chu Thành không do dự, nuốt quả Hồng Mông Linh Quả thứ nhất và mười giọt Hồng Mông Linh Thủy.
Lập tức, Hồng Mông Linh Quả và Hồng Mông Linh Thủy hóa thành dòng lũ cuồn cuộn, tuôn tới toàn thân và đan điền Chu Thành.
Tiên nguyên của Chu Thành càng lúc càng hùng hậu.
Không lâu sau, Chu Thành đã đột phá đến Tiên Vương bát trọng!
Tiếp theo, Tiên Vương bát trọng trung kỳ, hậu kỳ, hậu kỳ đỉnh phong!
Tiên Vương Cửu Trọng!
Tiên Vương thập trọng!
Cuối cùng, Tiên Vương thập trọng hậu kỳ!
Khi Chu Thành đột phá đến Tiên Vương thập trọng hậu kỳ thì còn thừa lại ba quả Hồng Mông Linh Quả.
Chu Thành một ngụm nuốt hết ba quả Hồng Mông Linh Quả.
Mấy năm sau.
Một bóng dáng từ trong hải đảo phóng thẳng lên trời, bay thẳng vào Cửu Thiên, uy thế kinh khủng quét sạch thiên địa, bao phủ Mặc Hải vô biên.
Dưới luồng uy áp này, vô số tồn tại trong Mặc Hải không ai mà không sợ hãi, thậm chí bao gồm cường giả Chúa Tể Cảnh đang khổ tu bên trong Mặc Hải.
“Là ai? Là vị Chúa Tể Chi Vương nào trong Thiên Giới giáng lâm Mặc Hải?” Một vị Chúa Tể nào đó đang tu luyện trong động phủ đột nhiên giật nảy mình, tranh thủ bay ra khỏi động phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận