Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 250: Yêu nghiệt như thế

Nghe Cổ Dược Phi hô bắt đầu, Tần Hồng Vĩ bỗng nhiên nhìn về phía Chu Thành, vẻ mặt dữ tợn, chân nguyên toàn thân và thần hồn chi lực thôi động đến cực hạn, hai tay huy động.
Khi Tần Hồng Vĩ toàn lực thôi động chân nguyên và thần hồn chi lực, lập tức, thiên địa linh khí đột nhiên hội tụ tới, tốc độ thiên địa linh khí hội tụ còn nhanh hơn gấp đôi khi hắn ngưng tụ lúc trước!
Đây mới là thực lực chân thật của Tần Hồng Vĩ.
Lúc trước, giai đoạn thứ nhất và giai đoạn thứ hai, hắn vẫn luôn giữ lại thực lực.
Nhìn thấy thiên địa linh khí hội tụ tới Tần Hồng Vĩ với tốc độ kinh người, rất nhiều cao thủ tông môn đều kinh ngạc.
Lão tổ Bách Tiên Môn Lam Như Ngọc nhìn thấy thế, cười nói với Nhiếp Hàn: “Nhiếp Hàn huynh thu được một đệ tử giỏi, Hồng Vĩ không chỉ đột phá Thánh Cảnh, hơn nữa thần hồn còn tu luyện đến tình cảnh như thế.”
Vừa rồi Tần Hồng Vĩ triển lộ thần hồn chi lực, coi như còn chưa thành tựu Quỷ Tiên thì cũng đã cực kỳ tiếp cận Quỷ Tiên.
Lúc này, sắc mặt Nhiếp Hàn mới đẹp mắt được một chút, gật đầu cười một tiếng, nói với Lam Như Ngọc: “Tiểu tử này so với Liệt Hoàng thì vẫn chênh lệch một chút.”
Lam Như Ngọc cười một tiếng.
Ngay khi hai người thổi phồng lẫn nhau, Chu Thành đột nhiên động, theo hai tay Chu Thành huy động, lập tức, thiên địa linh khí đột nhiên quán chú đến chỗ Chu Thành, tốc độ đâu chỉ nhanh hơn Tần Hồng Vĩ gấp đôi.
Mặc dù tốc độ ngưng tụ thiên địa linh khí của Tần Hồng Vĩ rất nhanh nhưng bây giờ trước mặt Chu Thành, giống như trò cười.
Hơn nữa đám người phát hiện, theo Chu Thành ngưng tụ thiên địa linh khí, thiên địa linh khí vốn hội tụ tới bên người Tần Hồng Vĩ lại trở nên chậm chạp, thậm chí bắt đầu nhận bị dẫn dắt, quay đầu bay về phía Chu Thành.
Đang muốn liều mạng với Chu Thành, Tần Hồng Vĩ thấy thiên địa linh khí xung quanh mình bắt đầu quay đầu bay về phía Chu Thành, ngạc nhiên, sau đó vừa sợ vừa giận.
Nếu những này thiên địa linh khí này đều bay hết về phía Chu Thành, vậy hắn còn bố trí cái rắm nha.
Không có thiên địa linh khí, hoàn toàn không thể ngưng tụ Linh phù, ngay cả Linh phù cũng không ngưng tụ được thì còn bố trận cái gì.
Kinh sợ, hắn lại điên cuồng thúc giục chân nguyên trong đan điền và thần hồn chi lực, định tụ thiên địa linh khí đã tiêu tán đến bên người lần nữa, nhưng là hắn phát hiện những thiên địa linh khí đó giống như là mê muội, cho dù hắn thôi động chân nguyên như thế nào, thôi động thần hồn chi lực như thế nào thì đều không thể tụ thiên địa linh khí trở về.
Hơn nữa, những thiên địa linh khí đó còn dùng tốc độ nhanh hơn, tranh nhau chen lấn bay tới Chu Thành.
Đến cuối cùng, thiên địa linh khí bên người Tần Hồng Vĩ càng ngày càng ít.
Thậm chí ngay cả một tia thiên địa linh khí cũng không thừa.
Tần Hồng Vĩ sắc mặt khó coi.
Hắn đứng ở nơi đó, hai tay liều mạng huy động, thế nhưng là không có một tia thiên địa linh khí nào, từ xa nhìn lại, Tần Hồng Vĩ giống như là thú bông khoa tay múa chân.
Trên đài hội nghị, lão tổ Bách Tiên Môn Lam Như Ngọc mới tán thưởng Tần Hồng Vĩ xong, thấy cảnh này thì dù là da mặt dày cũng cảm thấy xấu hổ.
Về phần Nhiếp Hàn, nụ cười trên mặt đã giữ không nổi.
Mặt mo âm trầm.
Thái Thượng trưởng lão của trận pháp tổng công hội Hoàng Hoành, Lưu Thiếu Quân nhìn thiên địa linh khí tuôn tới Chu Thành, vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ rõ ràng, muốn dẫn dắt thiên địa linh khí bên cạnh người khác tới là chuyện khó khăn cỡ nào.
Nếu không phải cảnh giới hai người chênh lệch quá nhiều thì hoàn toàn không thể nào làm được.
Chu Thành, hẳn là vừa mới đột phá Quỷ Tiên chi cảnh.
Mà Tần Hồng Vĩ cũng tiếp cận Quỷ Tiên chi cảnh, mặc dù hai người có chút chênh lệch nhưng cảnh giới cũng không có chênh lệch quá lớn, theo lý thuyết thì Chu Thành không thể nào dễ dàng dẫn dắt thiên địa linh khí bên người Tần Hồng Vĩ đi như thế.
Trần Thiên Bằng nhìn chằm chằm Chu Thành, giống như muốn nhìn thấu Chu Thành.
Thiếu niên này, lại khiến cho hắn không thể nhìn thấu.
Đối phương chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi.
“Chí Tôn Pháp Tướng à.” Trần Thiên Bằng tự nói.
Chỉ là không biết thần hồn của thiếu niên này tu luyện công pháp gì.
Chu Thành tu luyện công pháp, tuyệt đối là một bộ công pháp vô thượng, nếu không thì không thể nào vừa đột phá Quỷ Tiên chi cảnh thì thần hồn đã mạnh tới mức này.
Thần hồn của Chu Thành mạnh, chỉ sợ đã có thể so với Quỷ Tiên nhị trọng thậm chí Quỷ Tiên tam trọng!
Trần Thiên Bằng ngầm suy đoán.
Lúc này, hoàn toàn rút hết tất cả thiên địa linh khí bên người Tần Hồng Vĩ, Chu Thành bắt đầu đi tới chỗ Tần Hồng Vĩ.
Mỗi đi một bước thì có mấy cái Linh phù ngưng tụ mà thành.
Nhưng mà nhưng không thấy hai tay Chu Thành huy động.
Nhìn thấy đỉnh đầu Chu Thành tự động xuất hiện Linh phù, rất nhiều cao thủ đều giật nảy cả mình.
“Cái này, là ý niệm thành phù? !” Cổ Dược Phi chủ trì đại hội giao lưu trận pháp cũng giật mình nói.
Trần Thiên Bằng là trận pháp đệ nhất nhân ở thế giới Tiên Võ bây giờ, đạt đến cảnh giới trận pháp của Trần Thiên Bằng bây giờ, ý niệm thành trận, tức một cái ý niệm trong đầu thì có thể khống chế thiên địa linh khí thành trận.
Thế nhưng bây giờ, Chu Thành lại ý niệm thành phù!
Mặc dù ý niệm thành phù so với ý niệm thành trận thì cách biệt quá xa nhưng xem như rất nhiều trưởng lão Quỷ Tiên Cảnh trong trận pháp tổng công hội cũng không thể ý niệm thành phù.
Toàn bộ trận pháp tổng công hội, trưởng lão có thể ý niệm thành phù chỉ có loe que hai người, một người trong đó chính là Cổ Dược Phi, thế nhưng Cổ Dược Phi là ai?
Cổ Dược Phi là Quỷ Tiên thập trọng hậu kỳ đỉnh phong, còn được vinh dự là người nối nghiệp của Trần Thiên Bằng.
Bọn người Liệt Hoàng, Lương Dương thấy Chu Thành lại ý niệm thành phù, trong lòng đều kinh hãi, đặc biệt là Liệt Hoàng, lúc trước cảm thấy vẫn có nắm chắc đánh bại Chu Thành, thấy Chu Thành như vậy thì đã có thoái ý.
“Ý niệm thành phù à.” Ái nữ của Trần Thiên Bằng Trần Oánh nhìn Chu Thành, tim đập nhanh không thể ức chế.
Phụ thân nàng từng nói, trận pháp thiên phú của nàng không kém hơn Cổ Dược Phi, khi tới Quỷ Tiên thập trọng chi cảnh cũng có hi vọng ý niệm thành phù, thế nhưng, đó là chuyện của ít nhất là mười năm sau.
“Trận pháp thiên phú của hắn đã yêu nghiệt như thế à.” Nàng nhìn Chu Thành, ánh mắt có thêm vài thứ.
Chu Thành tiếp tục đi tới Tần Hồng Vĩ.
Linh phù không ngừng tạo ra.
Tần Hồng Vĩ nhìn Chu Thành đi tới, lại khó ức chế sợ hãi trong lòng, không ngừng lùi lại, thế nhưng là vừa lui không được bao lâu thì phát hiện bị lực lượng gì chặn lại, hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra đã thối lui đến tít ngoài rìa khu vực giao đấu, vừa rồi hắn đụng phải vòng phòng hộ.
“Chu Thành!” Tần Hồng Vĩ vừa mở miệng thì hai tay Chu Thành cùng vung, trong nháy mắt Linh phù thành trận, mấy chục đạo phong nhận như là bão tuyết nhào tới thôn phệ hắn.
Tần Hồng Vĩ cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong vô số phong nhận đó, sắc mặt hoảng sợ, trong kinh hoảng, hắn không lo được quy tắc tỷ thí gì, đột nhiên một quyền đánh phía vô số phong nhận đó.
Bình!
Lực quyền của Tần Hồng Vĩ đánh vào phong nhận, vang lên một tiếng vang thanh thúy.
Mấy đạo phong nhận bị oanh lệch ra.
Nhưng là phong nhận nhiều lắm, lực quyền của Tần Hồng Vĩ bị dìm ngập trong phong nhận.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mấy chục đạo phong nhận đều đánh vào người Tần Hồng Vĩ.
Tần Hồng Vĩ bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất, Tần Hồng Vĩ bị chém máu me đầy mình, hoàn toàn thay đổi, hai tay đã bị gọt đứt.
Hơn nữa còn bị chém thành mấy khúc.
Liệt Hoàng đang giao đấu với một vị đệ tử của Vĩnh Tiên Thần Triều, thấy thảm trạng của Tần Hồng Vĩ thì biến sắc.
Cao thủ Thái Nhất Tiên Môn ai cũng phẫn nộ đứng dậy.
“Chu Thành, ngươi thật to gan!” Một vị Thái Thượng trưởng lão của Thái Nhất Tiên Môn giận dữ mắng mỏ Chu Thành.
Cổ Dược Phi nhìn Thái Thượng trưởng lão của Thái Nhất Tiên Môn kích động, lạnh nhạt nói: “Lâm tiền bối bớt giận, giao lưu trận pháp, tử thương không thể tránh được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận