Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 280: Sơn môn của Thái Nhất Tiên Môn bị đánh bay

Thái tổ Vạn Kiếm Vương Triều tranh thủ đứng dậy, khom người nói: “Thái Nhất Tiên Môn, Bách Tiên Môn, Tam Nhãn Thần Tộc liên minh chính là thiên cổ thịnh sự trong thế giới Tiên Võ ta, chúng ta có thể đến đây chúc mừng, chứng kiến giờ khắc này là vinh hạnh của chúng ta.”
Thái tổ Mãng Long Vương Triều, Thái tổ Đại Nguyên Vương Triều cũng đồng loạt đứng dậy nói hùa theo.
Vạn Kiếm, Mãng Long, Đại Nguyên đều là thập đại vương triều trong thế giới Tiên Võ, thấy Thái tổ Vạn Kiếm, Mãng Long, Đại Nguyên hùa theo, những Thái tổ khác cũng đồng loạt đứng dậy nói theo.
Tiếng chúc mừng liên tục vang lên.
Rất nhiều Thái tổ đang ngồi, nếu bàn về bối phận thì có người còn là tiền bối của Thái Vô, nhưng bây giờ đối mặt Thái Vô, tất cả khom người cực kì cung kính, không dám thở mạnh một chút.
Đó chính là thực lực!
Thái Vô thấy chúng Thái tổ đứng dậy nịnh nọt chúc mừng, khẽ gật đầu, quay qua nhìn môn chủ Bách Tiên Môn Dương Thư với tộc trưởng Tam Nhãn Thần Tộc Thần Vạn Lý nói: “Hai vị huynh đệ, thời giờ cũng không xê xích gì nhiều, bây giờ chúng ta cử hành nghi thức liên minh đi.”
Hai người cười Dương Thư, Thần Vạn Lý nói được.
Thế là ba người Thái Vô, Dương Thư, Thần Vạn Lý đứng dậy.
Ngay khi bọn người Thái Vô, Dương Thư, Thần Vạn Lý muốn cử hành liên minh thì bên ngoài Thái Nhất Tiên Môn xuất hiện mấy vị khách không mời mà đến.
Người tới chính là Chu Thành và mấy người Diệp lão.
Chu Thành đi tới trước sơn môn Thái Nhất Tiên Môn, chỉ thấy sơn môn Thái Nhất Tiên Môn cực kỳ khí phái, hơn nữa bởi vì liên minh nên được phủ lên các loại tinh thạch thải sắc, rất là loá mắt.
“Mấy vị là đệ tử tông môn nào, tới tham gia khánh điển liên minh sao? Có thiếp mời hay không?” Lúc này, một đội đệ tử Thái Nhất Tiên Môn từ bên trong Thái Nhất Tiên Môn đi ra, người dẫn đầu vênh váo tự đắc hỏi thăm.
Nhìn dáng vẻ vênh váo tự đắc của đệ tử dẫn đầu, Chu Thành sắc mặt bình tĩnh: “Thiếp mời? Xin lỗi, chúng ta không tới tham gia khánh điển.”
“Không tới tham gia khánh điển?” Vị đệ tử Thái Nhất Tiên Môn đó không khỏi nghi hoặc.
Sau lưng, một vị đệ tử Thái Nhất Tiên Môn lại mở miệng quát: “Nếu không phải tới tham gia khánh điển, vậy còn không mau cút đi, đừng đứng đó cản đường.”
“Cút? Bất kính với Điện Chủ, chết!” Đao lão sắc mặt lạnh lẽo, bàn tay khẽ vạch một cái, cũng không thấy đao mang, vị đệ tử Thái Nhất Tiên Môn đó yết hầu đau xót, sờ một cái, chỉ thấy cổ toàn là máu, máu phun ra, ý thức hắn trở nên mơ hồ, ngã xuống.
Vị đệ tử Thái Nhất Tiên Môn đó mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Hoàn toàn không dám tin, cũng hoàn toàn không ngờ được nhóm người Chu Thành lại giết hắn, dám giết hắn ở trước sơn môn Thái Nhất Tiên Môn.
Những đệ tử Thái Nhất Tiên Môn khác cũng choáng.
Bọn họ nhìn đệ tử Thái Nhất Tiên Môn nằm dưới đất đó, nhất thời khó mà kịp phản ứng.
Chỉ sợ ai cũng không tin, không có ai dám tới Thái Nhất Tiên Môn giết người.
Hơn nữa còn ngay trong lúc Thái Nhất Tiên Môn liên minh.
Không lâu sau, đệ tử Thái Nhất Tiên Môn kịp phản ứng.
“Các ngươi muốn chết!”
“Chết, các ngươi đều phải chết!”
Vị đệ tử dẫn đầu của Thái Nhất Tiên Môn đó phẫn nộ kêu to, đao trong tay chỉ vào Chu Thành.
Nhưng mà đao trong tay hắn vừa chỉ vào Chu Thành thì đột nhiên yết hầu hắn đau xót, sau đó ý thức trở nên mơ hồ, giống như vị đệ tử Thái Nhất Tiên Môn lúc trước, ngã xuống.
Những đệ tử khác của Thái Nhất Tiên Môn kinh hãi đến ngây dại.
“Các ngươi!”
Bọn họ kinh sợ nhìn về phía Chu Thành.
Chu Thành đi đến sơn môn Thái Nhất Tiên Môn.
“Bố Thái Nhất Kiếm Trận!” Có đệ tử Thái Nhất Tiên Môn gào lớn.
Một đám đệ tử thân hình lắc lư, bố trí Thái Nhất Kiếm Trận, hơn mười người công kích về phía Chu Thành, mấy người Diệp lão, kiếm quang chớp lóe.
Nhìn Thái Nhất Kiếm Trận của những đệ tử Thái Nhất Tiên Môn này, Kiếm lão lắc đầu, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ nhìn thoáng qua, trong mắt của hắn lại bắn ra kiếm khí trùng điệp, mãnh liệt.
Những kiếm khí này đánh tan Thái Nhất Kiếm Khí của đệ tử Thái Nhất Tiên Môn trong nháy mắt, sau đó xuyên thấu qua thân thể những đệ tử Thái Nhất Tiên Môn này.
Chu Thành bước chân không ngừng, dẫn mấy người Diệp lão đi vào sơn môn Thái Nhất Tiên Môn.
Khi đi qua sơn môn Thái Nhất Tiên Môn, Đao lão vung tay lên, hóa thành trùng điệp đao mạc, chém về phía sơn môn Thái Nhất Tiên Môn.
Sơn môn Thái Nhất Tiên Môn nổ ầm lên, như một ngọn núi lớn ngã xuống.
Mặt đất chấn động không ngừng.
Cát đá nhấp nhô.
Bãi cỏ xung quanh bị sơn môn Thái Nhất Tiên Môn đè chết một đám lớn.
Chu Thành ngạc nhiên.
Đao lão ngại ngùng cười nói: “Nhìn thấy cái sơn môn Thái Nhất Tiên Môn là khó chịu, vừa rồi nhịn không được.”
Mấy người Diệp lão đều cười một tiếng.
Chu Thành cũng cười một tiếng, sau đó bước chân không ngừng, dẫn theo mấy người Diệp lão tiếp tục đi tới trước tổng điện Thái Nhất Tiên Môn.
Ngay khi mấy người Chu Thành đi tới trước không được bao xa, chỉ thấy một nhóm đệ tử Thái Nhất Tiên Môn gấp gáp vọt từ bên trong ra, hiển nhiên là Đao lão dùng đao khí chém bay sơn môn Thái Nhất Tiên Môn gây ra động tĩnh không nhỏ, kinh động đến đệ tử Thái Nhất Tiên Môn tuần sát nơi xa.
Những đệ tử Thái Nhất Tiên Môn tuần sát đó gấp gáp xông ra, từ xa nhìn thấy sơm môn Thái Nhất Tiên Môn vốn sừng sững ở đó giờ lại trống không, nhìn kĩ lại thì thấy sơn môn Thái Nhất Tiên Môn bị đánh sập văng ra phía xa.
Đệ tử trong Thái Nhất Tiên Môn lao ra đều sợ ngây người.
Từ khi Thái Nhất Tiên Môn xây tông đến nay, sơn môn Thái Nhất Tiên Môn vẫn luôn sừng sững ở đó, đã vài vạn năm, trải qua vô số mưa gió mà vẫn bất động, bây giờ lại sập!
Tất cả đệ tử Thái Nhất Tiên Môn nhìn về phía Chu Thành, mấy người Diệp lão, không ai không giận dữ.
Những đệ tử Thái Nhất Tiên Môn này phẫn nộ công kích Chu Thành.
Nhưng mà những đệ tử này còn chưa đến trước mặt bọn người Chu Thành thì đã bị một cỗ lực lượng cuồng bạo vô hình đánh trúng, tất cả đều bị đánh bay ra ngoài.
Có từ trên ngọn núi bay xuống, có rơi xuống sơn cốc nào đó, có bị đánh đến sơn phong đối diện.
Bốn phương tám hướng.
Những đệ tử tuần sát của Thái Nhất Tiên Môn này, thực lực mạnh nhất chỉ là Thánh Cảnh, sao có thể chống đỡ được mấy người Diệp lão.
Chu Thành tiếp tục bay tới tổng điện Thái Nhất Tiên Môn.
Về phần đại quân Yêu tộc và đại quân Cửu Thiên Điện thì chưa xuất hiện.
Theo mấy người Chu Thành gây ra động tĩnh càng lúc càng lớn, không lâu sau thì có người bẩm báo cho Thái Vô.
Bọn người Thái Vô và Dương Thư, Thần Vạn Lý đang định bắt đầu liên minh thì đột nhiên nghe bẩm báo, nói có người xông vào Thái Nhất Tiên Môn, giết mấy trăm đệ tử của Thái Nhất Tiên Môn, hơn nữa ngay cả sơn môn của Thái Nhất Tiên Môn cũng bị đánh bay, không khỏi kinh ngạc.
Dương Thư, Thần Vạn Lý và cao thủ đang có mặt ở đây đều mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Bây giờ có người xông vào Thái Nhất Tiên Môn giết mấy trăm đệ tử?
Sơn môn của Thái Nhất Tiên Môn còn bị đánh bay!
Kịp phản ứng lại, Thái Vô toàn thân tỏa ra uy áp kinh người phóng lên tận trời, tầng mây trên không trung cũng vì đó mà chấn động.
“Là ai?” Thái Vô lạnh lùng hỏi.
“Theo thủ hạ bẩm báo, người tới hẳn là Chu Thành.” Một vị Thái Thượng trưởng lão của Thái Nhất Tiên Môn hoảng sợ, tranh thủ bẩm báo lại.
Chu Thành!
Người tên, cây có bóng.
Hiện trường, các cao thủ đều giật mình.
Thái Vô nghe xong thì cười to, tiếng cười lộ ra sát ý kinh người: “Chu Thành?” Hắn đang định sau khi liên minh thì diệt Đế Sát Cung, bóp chết Chu Thành, không ngờ được là đối phương còn tới đây trước.
Hơn nữa dám đến Thái Nhất Tiên Môn giết người!
Còn đánh nát sơn môn của Thái Nhất Tiên Môn!
“Là Chu Thành và cao thủ Đế Sát Cung tới?” Thái Vô hỏi: “Xích Dương tới?”
Vị Thái Thượng trưởng lão đó lại lắc đầu nói: “Không phải, chỉ có Chu Thành với bốn vị lão giả, cũng không có thấy Xích Dương và cao thủ của Đế Sát Cung.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận