Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 350: Đông Phương Ngạo bị bắt

Bóng dáng này xuất hiện, chém ra một đao, lập tức phá bỏ thương mang của Đông Phương Ngạo, sau đó đại đao chém lên ngân thương của Đông Phương Ngạo.
Tay Đông Phương Ngạo đau xót, ngân thương trong tay suýt chút rời khỏi tay, không khỏi kinh hãi, vừa lui lại, nhìn lại, chỉ thấy trước mặt Chu Thành xuất hiện một con khôi lỗi mặc chiến giáp kim sắc.
Lại một con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh!
Hơn nữa thực lực con này còn mạnh hơn mười một con trước đó!
Đông Phương Ngạo biến sắc, trong lòng không khỏi luống cuống.
Chu Thành lại có mười hai con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh, mà không phải mười một con!
Hơn nữa, rốt cuộc Chu Thành có bao nhiêu con thì vẫn còn là ẩn số, bởi vì khi hắn nghĩ Chu Thành chỉ có mười con thì đột nhiên lại toát ra một con khác, khi hắn cho là Chu Thành chỉ có mười một con thì lại xuất hiện một con nữa.
Nói không chừng lát nữa sẽ còn toát ra một con nữa.
Đông Phương Ngạo hoảng sợ, sau đó đột nhiên phá không bay lên, muốn chạy trốn.
Chu Thành có mười hai con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh, đã không còn hi vọng giết Chu Thành, tái chiến tiếp nữa, thương thế hắn sẽ nặng thêm, đến lúc đó muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Chu Thành cũng đề phòng Đông Phương Ngạo đào tẩu từ trước rồi, cho nên, vừa thấy Đông Phương Ngạo muốn chạy trốn thì mười hai con khôi lỗi đồng thời xuất thủ, trên tay mỗi con có thêm một cái lưới lớn.
Cái lưới lớn này là Chu Thành dùng tơ tằm hiếm thấy luyện chế thành, mặc dù không khốn được Đông Phương Ngạo nhưng hoàn toàn có thể ngăn cản Đông Phương Ngạo mấy hơi thở.
Mấy hơi thở là đủ rồi.
Quả nhiên, mười mấy tấm lưới lớn chụp xuống, Đông Phương Ngạo phẫn nộ xuất thủ, chỉ phá được mấy tấm, khi xuất thủ lần nữa thì mười hai con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh đã công kích đến.
Mười hai con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh vây giết Đông Phương Ngạo lần nữa.
Đông Phương Ngạo phẫn nộ xuất thủ, thế nhưng mỗi khi hắn thi triển thần kỹ bức lui chúng khôi lỗi muốn chạy trốn thì chúng khôi lỗi lại dùng lưới lớn vây khốn hắn.
Mấy lần thi triển thần kỹ, Đông Phương Ngạo tiêu hao Thần Tiên chi lực càng lúc càng lớn, thương thế trên người càng ngày càng nhiều.
Đông Phương Ngạo gầm thét không thôi, như một con cuồng sư bị thương.
Chỉ là cho dù hắn có gầm thét như thế nào đi nữa, giãy giụa như thế nào đi nữa thì từ đầu đến cuối vẫn không trốn thoát được một đám khôi lỗi vây giết.
Bọn người Hải Đông Thanh, Thần Vạn Lý thấy thương thế trên người Đông Phương Ngạo càng ngày càng nặng, đã như nỏ mạnh hết đà thì đều có tâm tình phức tạp.
Cứ theo đà này, sợ là Đông Phương Ngạo chống đỡ không được bao lâu.
Đông Phương Ngạo là một vị Thần Tiên Cảnh!
Bọn họ sẽ tận mắt chứng kiến một vị Thần Tiên Cảnh vẫn lạc?
Sau một tiếng.
Đông Phương Ngạo đã toàn thân đẫm máu, từ xa nhìn lại giống như là một con cuồng sư đẫm máu.
Sau hai giờ.
Hai tay Đông Phương Ngạo đều bị trảm, mà chính giữa trái tim cũng bị đánh cho lõm xuống, đan điền và kinh mạch thì bị đánh nát.
Nhưng mà cho dù như vậy thì Đông Phương Ngạo cũng không có chết đi.
Hắn nhìn Chu Thành, dữ tợn cười to, khi cười, máu từ mí mắt nhỏ xuống.
“Chu Thành, có gan thì giết ta.” Đông Phương Ngạo cười dữ tợn: “Đến lúc đó sẽ có người báo thù cho ta.”
“Lúc đó, ngươi sẽ chết thảm hại hơn ta, thảm gấp trăm lần, thảm gấp một vạn lần.”
Chu Thành đi tới chỗ Đông Phương Ngạo: “Vậy sao.”
Đợi Chu Thành tới gần, đột nhiên Đông Phương Ngạo chạy như bay đến, lấy đầu làm vũ khí, tấn công vào nơi trái tim Chu Thành.
Mặc dù đan điền, kinh mạch của hắn đã bị đánh nát, không thể vận chuyển chân nguyên nhưng dù sao hắn cũng là một vị Thần Tiên Cảnh, nhục thân chính là binh khí mạnh mẽ, nếu trái tim Chu Thành bị hắn đụng trúng, va chạm này sẽ khiến cho Chu Thành trọng thương thậm chí trái tim bị đụng nát.
Ngay lúc Đông Phương Ngạo đánh thẳng tới trái tim Chu Thành, một bóng người lóe lên, một quyền đánh vào huyệt thái dương của Đông Phương Ngạo.
Bình!
Đông Phương Ngạo bị một quyền đánh bay, đập xuống mặt đất nơi xa.
Chỉ thấy chỗ huyệt thái dương của Đông Phương Ngạo bị một con khôi lỗi trong đó đánh ra một cái lỗ máu.
Đông Phương Ngạo cảm thấy đầu ong ong, như vạn lôi nổ vang, hắn lắc đầu, cố gắng cho mình thanh tỉnh nhưng lại phí công.
Chu Thành thấy huyệt thái dương của Đông Phương Ngạo bị một con khôi lỗi Thần Tiên Cảnh đánh ra một cái lỗ máu mà vẫn bất tử thì không khỏi sợ hãi thán phục sức sống kinh khủng của cường giả Thần Tiên Cảnh.
Chu Thành đi tới trước mặt Đông Phương Ngạo, nhìn Đông Phương Ngạo gần như bất tỉnh trước mặt, nghĩ nghĩ, cuối cùng không có giết đối phương.
Đây là do Chu Thành nghĩ sâu tính kỹ rồi mới quyết định.
Mặc dù giết Đông Phương Ngạo thì có thể diệt trừ hậu hoạn, nhưng trên người Đông Phương Ngạo có quá nhiều bí mật, bây giờ Chu Thành còn chưa muốn để cho hắn chết.
Ví dụ như là tâm đắc đột phá Thần Tiên Cảnh mà Đông Phương Ngạo nói, nếu Chu Thành có thể lấy được thì sau này hắn có thể ít đi rất nhiều đường quanh co khi đột phá Thần Tiên Cảnh.
Ví dụ như là là vài vạn năm này, Đông Phương Ngạo đi đâu.
Những điều này đều là thứ Chu Thành muốn biết.
Hơn nữa, Đông Phương Ngạo thân là một vị Thần Tiên Cảnh, tâm đắc luyện đan của hắn cũng là một món đồ quý giá.
Cho nên Chu Thành cũng không có giết Đông Phương Ngạo mà là cho một đám khôi lỗi giam Đông Phương Ngạo lại.
Bây giờ, đan điền, kinh mạch của Đông Phương Ngạo đều nát, hơn nữa trái tim, huyệt thái dương lại bị trọng kích như thế, Chu Thành cũng không sợ đối phương giở trò gì.
Chu Thành nhìn về phía một đám cường giả Hải tộc, Tinh Không Thần Tộc, Địa Để Uyên Tộc nơi xa, ánh mắt rơi vào trên người hai người Hải Đông Thanh, Thần Vạn Lý, hai người nhất thời sắc mặt trắng nhợt.
Chu Thành nói với Thần Vạn Lý: “Tộc trưởng Thần Vạn Lý, chúng ta lại gặp mặt, ta nói thẳng, lần trước trên đại điển kết minh của Thái Nhất Tiên Môn, bây giờ lại gặp được ngươi trên tiên đạo đại điển của Đông Phương thế gia.”
Chu Thành nói như vậy, dọa cho Thần Vạn Lý sợ đến sắc mặt trắng bệch, Thần Vạn Lý quỳ mọp xuống, vẻ mặt hoảng sợ, khoát tay nói: “Chu Thành đại nhân, lần này ta tới tham dự tiên đạo đại điển, hoàn toàn không có ý muốn kết minh với Đông Phương Ngạo, thiên địa chứng giám!”
Những cường giả khác của Tam Nhãn Thần Tộc cũng quỳ mọp xuống hết, đều cực kỳ hoảng sợ.
Chu Thành lại nhìn về phía Hải Đông Thanh, nói: “Ngươi chính là Hải tộc Hải Đông Thanh?”
Hải Đông Thanh nghe xong, hai chân lập tức run lên, tranh thủ quỳ mọp xuống: “Tại hạ chính là Hải tộc Hải Đông Thanh, bái kiến Chu Thành đại nhân.”
Sau lưng Hải Đông Thanh, Hải Mặc Tư và một đám cường giả Hải tộc đều kinh sợ quỳ mọp xuống.
Chu Thành nhìn Hải Đông Thanh, nói: “Lần trước ta công sát Huyết Hải Ma Tông, Huyết Hải Ma Chủ mời Hải Thần Nhất Tộc ngươi đến trợ trận, đúng không?”
Hải Đông Thanh nghe xong, sợ đến vội vàng dập đầu, run rẩy nói: “Chu Thành đại nhân, ta sai rồi, lúc ấy là ta nhất thời hồ đồ, xin Chu Thành đại nhân tha cho Hải Thần Nhất Tộc ta.”
Hắn cũng không dám không thừa nhận, bởi vì lúc ấy hắn bị trận pháp do Chu Thành bố trí vây khốn, cho nên mới không có kịp thời chạy tới Huyết Hải Ma Tông.
Chu Thành chỉ nhìn Hải Đông Thanh, không có mở miệng.
Hải Đông Thanh không ngừng dập đầu, không dám ngẩng đầu.
Với lực lượng của Chu Thành bây giờ, diệt Hải Thần Nhất Tộc cũng dễ như bóp chết một con kiến.
Cho nên Hải Đông Thanh không dám phản kháng chút nào.
“Tha cho Hải Thần Nhất Tộc các ngươi?” Chu Thành hai mắt lạnh lùng: “Cũng không phải là không thể được, phải xem Hải Thần Nhất Tộc các ngươi làm như thế nào.”
Hải Đông Thanh nghe được ý trong lời nói của Chu Thành, mừng rỡ, dập đầu: “Ta nguyện dẫn Hải Thần Nhất Tộc gia nhập dưới trướng Chu Thành đại nhân, làm trâu làm ngựa cho Chu Thành đại nhân.”
Chu Thành gật đầu, lại nhìn về phía Thần Vạn Lý và những Thái tổ vương triều, tông chủ khác ở hiện trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận