Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 164: Long Thần Bát âm xuất thần nhập hóa

Ngay lúc Tôn Vinh Đình dẫn đầu cao thủ Tôn gia đi tới hướng Chu Thành, đệ tử Hồ gia cũng nghe nói về việc của Chu Thành.
“Thiếu niên áo lam? Có thể nào chính là tiểu tử chúng ta đã gặp ở Thiên Long thương hội kia hay không?” Đệ tử Hồ gia lúc trước bị Chu Thành giáo huấn nói ra.
“Thái Hư Thần Long Phá cảnh giới xuất thần nhập hóa?” Hồ Nhược người đang xếp hạng thứ bảy kinh nghi.
” Người của Thiên Long môn ư?”
“Thiên Long môn, ngoại trừ Long Uyên, lại còn có người tu luyện Thái Hư Thần Long Phá đến cảnh giới xuất thần nhập hóa sao?”
Một đám cao thủ Hồ gia không ngừng suy đoán.
Hồ Nhược trầm ngâm nói: “Mọi người theo ta đi xem xem.” Hắn cũng giống như Tôn Vinh Đình, hứng thú với Chu Thành.
Một tiểu thiếu niên mười bốn tuổi, lại có thể đem Thái Hư Thần Long Phá tu luyện tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, đoán không chừng cho dù ai biết đều này sẽ không kìm nén được sự hiếu kỳ trong lòng.
Thế là Hồ Nhược cũng dẫn đầu một đám cao thủ Hồ gia đi tới chỗ Chu Thành.
Bởi vì khoảng cách từ chỗ Hồ Nhược đến vị trí của Chu Thành tương đối gần, cho nên, trước khi Tôn Vinh Đình đến, đám người Hồ gia đã đến trước một bước.
Hồ Nhược từ xa xa nhìn thấy đống lửa.
Trong rừng rậm bóng đêm, đống lửa ánh lên rất rõ ràng.
Còn chưa tới gần đống lửa, đám người đã nghe đến mùi máu tanh cực kỳ nồng nặc, mùi máu tươi sộc vào mũi, từng luồng từng luồng mùi máu tanh bị gió nóng đập vào mặt, khiến cho người ta buồn nôn.
Đám người nhìn lại, chỉ thấy nơi xa trên mặt đất, khắp nơi là thi thể hung thú.
Đám hung thú này, đủ loại, chân cụt tay đứt, có con đầu lăn xuống đất, có thi thể rủ xuống phía trên chạc cây, quả thực là Huyết Chi Địa Ngục.
Nhìn trước mắt như là tình cảnh ở địa ngục, một đám đệ tử của Hồ gia đều là kinh hãi, một vài đệ tử Hồ gia thậm chí sắc mặt trắng bệch, trong lòng bàn tay toát mồ hôi.
Dù là Hồ Nhược, trong lòng cũng đều thắt lại.
Bọn hắn không phải chưa từng gặp qua giết chóc, nhưng mà hai ba ngàn thi thể con hung thú nằm ngang trước mắt, vẫn là làm cho người ta kinh ngạc.
Chu Thành ngồi bên đống lửa, vẻ mặt bình tĩnh, an tĩnh uống Tứ Hải Long Tửu.
Mùi rượu, tràn ngập.
Nhưng mà cho người ta cái cảm giác, giống như ngồi ở trong Huyết Ngục Tu La Chi Vương.
Trên người Chu Thành không có một chút khí thế, nhưng mà Hồ Nhược vậy mà không cách nào tiến một bước hướng về phía trước.
Đúng vậy, Hồ Nhược thân là đệ nhất thế hệ trẻ tuổi của Hồ gia, đối mặt với một tiểu thiếu niên 14~15 tuổi trước mắt này, vậy mà lại không dám bước lên trước tới gần.
Đệ tử Hồ gia lúc trước bị Chu Thành dạy dỗ tại Quang Long thương hội cổ họng cũng đều khô khốc: “Hồ Nhược đại ca, chúng ta hay là nên đi thôi.”
Hồ Nhược hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng, đã thấy nơi xa Tôn Vinh Đình dẫn theo một đám cao thủ Tôn gia đi tới.
Tôn Vinh Đình cũng nhìn thấy bọn người Hồ Nhược, ngạc nhiên một chút, cười nói: “Hóa ra là Hồ Nhược huynh.”
Hồ Nhược nhẹ gật đầu.
Tôn Vinh Đình quay đầu lại, nhìn thấy cảnh thi thể hung thú chồng chất như núi trước mắt, còn có khắp nơi đều là chân cụt tay đứt, cũng đều là giật nảy mình.
Đứng ở đó, hắn giống như Hồ Nhược , cũng do dự mà đều nhất thời không dám bước lên trước.
Lúc này, đột nhiên, phía trên không rừng rậm tối sầm lại, đám người nhìn lại, rõ ràng là một đầu to lớn giống Phượng Hoàng, là Điểu thú hai cánh dài đến mấy chục mét,
“Là Man Loan!”
” Man Loan hung thú Vương cảnh!”
Tôn Vinh Đình, bọn người Hồ Nhược nhận ra con Điểu thú này.
Chỉ thấy con Man Loan hung thú này trong nháy mắt một đầu đâm xuống, công kích tới hướng Chu Thành.
Tốc độ của Man Loan so với tốc độ của Thiết Vũ Thú lúc trước không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, rất nhiều cao thủ Tôn gia và Hồ gia còn không kịp phản ứng, cự trảo của Man Loan thú liền bắt được đỉnh đầu Chu Thành.
Ngay cả Tôn Vinh Đình, Hồ Nhược cũng là cả kinh.
Nhìn thấy con Man Loan hung thú kia bắt trúng đầu của Chu Thành, đột nhiên, Chu Thành há miệng ra, lực lượng cường đại ngưng tụ thành tám âm phù huyền ảo, từ trong miệng hắn ngay lập tức bắn ra.
Tám cái huyền ảo âm phù này, có chút giống văn tự Thượng Cổ, có chút giống trận phù Thượng Cổ.
Khi tám cái âm phù huyền ảo bay ra, quang mang của âm phù đại trán, quang mang chiếu sáng rực khắp xung quanh.
Mỗi một cái âm phù, giống như là một cái Thiên Long, đánh vào ngực của Man Loan hung thú.
Oanh!
Đám người có thể nghe được tiếng vang to lớn của ngực Man Loan hung thú bị oanh trúng cùng và tiếng kêu thảm của Man Loan hung thú.
Kêu thảm thê lương.
Chỉ thấy hình thể to lớn của Man Loan hung thú bị một đòn đánh bay, bị đánh cho một lần nữa bay vào không trung, sau khi bay vào không trung vài trăm mét, bay ra bên ngoài vài trăm mét, lại bị đập xuống, không biết bao nhiêu cây cối bị nện đến vỡ tan tành.
Bọn người Hồ Nhược, Tôn Vinh Đình nhìn lại, chỉ thấy Man Loan hung thú kia đạp nát cây cối xung quanh, ngã xuống nằm trên mặt đất, trên ngực rộng lớn xuất hiện tám cái huyết động kinh khủng.
Máu, đang từ trong tám cái huyết động không ngừng tuôn ra.
Man Loan hung thú vậy mà tắt hơi!
Chết hẳn đi!
Hồ Nhược, Tôn Vinh Đình ai cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Thực lực của con Man Loan hung thú vừa rồi kia, bọn hắn nhìn ra được, tuyệt đối không phải Vương cảnh nhất trọng phổ thông, là Vương cảnh tứ trọng, nếu bàn về thực lực, không hề yếu hơn so với bất kỳ một người nào trong số bọn hắn.
Thế nhưng mà, thực lực của Man Loan hung thú, không hề yếu hơn so với bất kỳ một người nào trong số bọn hắn vậy mà bị thiếu niên áo lam trước mắt một đòn đánh giết.
Hơn nữa lúc thiếu niên áo lam đánh giết nó, khí định thần nhàn, vẫn là ngồi ở đó.
“Long Thần Bát m!” Hồ Nhược nói ra, giọng khó mà bình tĩnh.
Long Thần Bát m, chính là đại thần thông!
Cũng là thần thông mạnh nhất của Thiên Long môn, khó tu luyện nhiều lần so với Thái Hư Thần Long Phá, chỉ có tổ sư của Thiên Long môn mới tu luyện thành công.
Tổ sư của Thiên Long môn mặc dù tu luyện thành công, nhưng mà, cũng chỉ đạt đến cảnh giới đăng đường nhập thất, ngay cả cảnh giới lô hỏa thuần thanh cũng chưa đạt được.
Thế nhưng mà thiếu niên trước mắt này, lại tu luyện Long Thần Bát âm đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa!
Không chỉ có Hồ Nhược, ngay cả Tôn Vinh Đình cũng bị khiếp sợ.
Long Thần Bát âm cảnh giới xuất thần nhập hóa, ngay cả Man Loan hung thú Vương cảnh tứ trọng cảnh đều bị hắn nhẹ nhõm một đòn đánh giết.
Thanh Phong đại lục lúc nào lại xuất hiện ra một yêu nghiệt như thế.
Lui!
Đây là suy nghĩ duy nhất của Tôn Vinh Đình.
Tôn Vinh Đình không có ý nào khác, lúc này suất lĩnh toàn bộ cao thủ Tôn gia rút đi.
Mà Hồ Nhược cũng không có ý khác, gần như ngay lập tức sau khi Tôn Vinh Đình rút đi, cũng đều suất lĩnh toàn bộ đệ tử Hồ gia rút đi, rút lui không còn một người.
Chỉ còn lại một thi thể hung thú.
Thật ra Chu Thành đã sớm phát hiện đám người Tôn gia và Hồ gia, nhìn thấy đám người Tôn gia cùng Hồ gia rút đi, cũng không ngăn cản, xem xét điểm của mình.
Lúc trước, hắn đánh chết hơn hai ngàn con hung thú, điểm tích lũy đã đạt tới 13,400 32.
Bây giờ sau khi đánh chết một đầu Man Loan Vương cảnh tứ trọng, là 13,000 832.
Về phần xếp hạng, không ngừng tiêu thăng, đã từ vị trí hơn 900 tên chen vào trong vị trí 100 tên, hơn nữa xếp ở vị trí thứ 61 tên.
Chu Thành nhìn xung quanh thi thể hung thú chất đầy đất, có chút bất đắc dĩ, thật sự là hắn muốn mượn ánh lửa để dẫn dụ hung thú xung quanh, nhưng mà không nghĩ là dẫn dụ hung thú đến nhiều như thế.
Hơn nữa còn có một đầu Vương cảnh tứ trọng Man Loan hung thú.
Nhìn con Man Loan hung thú kia ở phía xa, lúc Chu Thành đang muốn lấy ra yêu đan trong cơ thể của nó, liền thấy Băng Tuyết Phượng Hoàng bay ra, sau đó rơi xuống trên thi thể con Man Loan hung thú kia, móng vuốt nhẹ nhàng vạch một cái, liền phá vỡ thi thể của đối phương, sau đó lấy ra một viên yêu đan màu đỏ rực, nuốt vào.
Nuốt yêu đan của Man Loan yêu thú, trên thân Băng Tuyết Phượng Hoàng quang mang tuyết sắc phun trào không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận