Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 268: Dám đả thương Thái tử!

“Không sai, ta chính là Chu Thành.” Chu Thành mở miệng nói.
Thấy dáng vẻ rất căm hận mình của Long Thái tử Long Phi trước mắt, trong lòng Chu Thành càng nghi hoặc hơn.
Long Phi lãnh đạm nói: “Ngươi thừa nhận là được.” Nói đến đây, nhìn về phía Trần Oánh: “Ta đi bái phỏng Trần Oánh tiểu thư, không phải Trần Oánh tiểu thư nói ai cũng không gặp sao?”
Chu Thành sững sờ, nhìn Trần Oánh một chút, bây giờ mới hiểu tại sao Long Phi nhắm vào mình.
Hóa ra là vì Trần Oánh.
Gương mặt xinh đẹp của Trần Oánh cũng có chút xấu hổ, nàng cũng không ngờ được là bởi vì mình nên Long Phi mới nhằm vào Chu Thành.
Cổ Dược Phi nhìn Long Phi: “Trần Oánh muốn gặp ai là tự do của nàng, Long Thái tử quản quá rộng.”
“Ngươi chính là Cổ Dược Phi?” Long Phi nổi giận nói: “Cổ Dược Phi, việc này không có liên quan gì tới ngươi, ngươi tốt nhất chớ xen vào việc của người khác, nếu không ta cũng không cần biết ngươi là Cổ Phi hay là Cổ Dược Phi.”
Cổ Dược Phi nghe xong, hừ lạnh nói: “Long Thái tử khẩu khí thật lớn.”
Long Phi nhìn chằm chằm Cổ Dược Phi: “Khẩu khí của ta luôn lớn như thế.”
Long Tinh Vũ tranh thủ nói với Cổ Dược Phi: “Cổ huynh đệ, Thái tử chúng ta cũng không có ý gì khác, tính tình hắn như thế, mong được tha thứ.” Sau đó giật giật Long Phi.
Lúc này, Long Phi mới thôi, hắn quay qua nhìn Chu Thành: “Bây giờ các tộc đều đang đồn, nói ngươi chính là đệ nhất thế hệ trẻ tuổi, thực lực siêu quần, trận pháp vô song.”
Dừng lại một chút, nói: “Ta cũng muốn lĩnh giáo một chút.”
Nghe Long Phi nói muốn luận bàn với Chu Thành, Trần Oánh không khỏi nói: “Long Phi, ngươi tu luyện bốn mươi năm, Thánh Cảnh thất trọng, cũng không cảm thấy ngại muốn luận bàn với một người vừa mới tu luyện như Chu Thành.”
Long Phi nhướng mày.
Long Tân lại xùy cười một tiếng, nói với Chu Thành: “Chu Thành, ta thấy ngươi chỉ là hư danh, không dám luận bàn với Thái tử tộc ta.”
Chu Thành không có nhìn Long Tân, nói với Long Phi: “Ngươi muốn so như thế nào? Là so kiếm pháp hay là so đao pháp? Hoặc so trận pháp?”
Trần Oánh nghe xong, gấp gáp nói: “Chu Thành đệ đệ, ngươi vừa mới đột phá Thánh Cảnh, không nên vọng động!”
Chu Thành vừa mới đột phá Thánh Cảnh, dù chiến lực mạnh hơn thì cũng không thể nào là đối thủ của Long Phi.
Long Phi thấy Trần Oánh gọi Chu Thành đệ đệ, ngọn lửa đố kị giận dữ bừng lên trong lòng, hắn nói với Chu Thành: “Ta cũng không khinh thường ngươi, ta cho ngươi chọn, ta muốn cho ngươi thua đến tâm phục khẩu phục.”
Chu Thành thấy Trần Oánh lo lắng, lắc đầu, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không thua.” Sau đó đi tới chỗ Long Phi: “Nếu như vậy, vậy chúng ta so nắm đấm.”
“Nắm đấm của ai cứng rắn, người đó thắng.”
Chu Thành giơ quả đấm của mình lên.
Long Phi nghe xong, cười nói: “Được.”
Hắn chính là Long tộc chi thân, một đôi lợi trảo không gì không phá, so nắm đấm, Chu Thành muốn chết.
“Ra tay đi.” Long Phi cũng đi tới chỗ Chu Thành.
Chu Thành nghe vậy, cũng không có khách khí, mạnh mẽ đấm ra một quyền.
Long Tân và cao thủ Long tộc thấy Chu Thành muốn tỷ thí với Thái tử bọn họ thật, không khỏi cười lạnh, Chu Thành quả là không biết sống chết, vừa đột phá Thánh Cảnh mà cũng dám tỷ thí với Thái tử Thánh Cảnh thất trọng của bọn họ?
Phải biết, cho dù rất nhiều cao thủ Thánh Cảnh bát trọng cũng không địch lại một quyền của Thái tử bọn họ.
Long Phi thấy Chu Thành ra quyền, hai mắt ngoan lệ, cũng đấm ra một quyền, lực quyền phá không, cuốn lên quyền sóng kinh người, những quyền sóng này mơ hồ ngưng tụ thành một cái Chân Long chi thủ.
Một tiếng long ngâm khiếu thiên vang lên.
Đó chính là Long tộc Long Quyền.
Long Quyền, chỉ có cao thủ có được Long tộc chi thân, tu luyện tâm pháp Long tộc mới có thể thi triển, một quyền đánh xuống, có thể phá núi mở biển.
Long Quyền dẫn theo kinh người chi uy đánh tới Chu Thành.
Mà so sánh, lực quyền của Chu Thành lại bình đạm không có gì lạ, không có quyền khiếu, cũng không có quyền sóng, hình như chỉ là một thiếu niên không có chút chân nguyên nào vung ra một quyền.
Bọn người Long Phi, Long Tân nghi hoặc.
Ngay cả Đế Cảnh đỉnh phong Long Tinh Vũ cũng kinh nghi.
Hắn mơ hồ nhìn ra lực quyền của Chu Thành có chút huyền ảo nhưng lại nhìn không ra cụ thể huyền ảo ở đâu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lực quyền của Chu Thành đụng vào lực quyền của Long Quyền của Long Phi.
Một tiếng gào vang lên.
Chỉ thấy lực quyền của Chu Thành phá vỡ Long Quyền, trực tiếp xuyên thủng yết hầu long đầu của Long Quyền, từ mặt sau bay ra.
Long Quyền tán loạn.
Nắm đấm của Chu Thành đánh vào nắm tay của Long Phi.
Rắc rắc.
Một tiếng xương gãy vang lên.
Long Phi cảm thấy nắm đấm cực kỳ đau xót, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đến khiến cho hắn khó mà chống cự xuất hiện, đánh bay hắn!
Oanh!
Long Phi đụng mạnh vào cột đá đối diện đường cái.
Cột đá đổ nát.
Mà cột đá bị Long Phi đụng nát, đá vụn bay tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Nhìn Long Phi suýt chút bị đá vụn vùi lấp, bọn người Long Tân, Long Tinh Vũ, Trần Oánh, Cổ Dược Phi không ai không kinh ngạc đến ngây người.
Chuyện này!
Ngay cả bốn lão Diệp Thư cũng kinh ngạc.
“Thái tử!” Trải qua kinh ngạc ngây người ngắn ngủi, một đám cao thủ Long tộc Long Tân, Long Tinh Vũ nhanh chóng kịp phản ứng, gấp gáp vọt tới trước mặt Long Phi.
Đợi bọn họ đỡ Long Phi dậy thì thấy toàn bộ hữu quyền của Long Phi đã hoàn toàn vỡ ra, áo giáp nơi cánh tay phải đã bị chấn động đến vỡ ra từng rãnh như mạng nhện, máu không ngừng tràn từ khóe miệng Long Phi ra.
Long Phi bị tổn thương còn nặng hơn bọn người Long Tân, Long Tinh Vũ tưởng tượng nhiều.
Cổ Dược Phi thấy thảm trạng của Long Phi, không khỏi quay qua nhìn Chu Thành, trong lòng tràn đầy chấn kinh.
Chỉ là một quyền mà đã chấn đến Thánh Cảnh thất trọng Long Phi bị thương như thế, vậy bây giờ thực lực của Chu Thành như thế nào?
Khi Chu Thành đoạt được đệ nhất đại hội giao lưu trận pháp, mới đột phá Thánh Cảnh, lúc này mới ngắn ngủi không đến nửa năm, thực lực của Chu Thành đã phát triển đến mức này.
Trần Oánh cũng dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Chu Thành.
“Dám đả thương Thái tử! Tiểu tử, ta phế bỏ ngươi!” Một vị trưởng lão Long tộc đột nhiên phẫn nộ, hóa ra long thân, long trảo to lớn vỗ xuống Chu Thành.
Vị trưởng lão Long tộc này thực lực cũng không yếu, là Thánh Cảnh thập trọng, mặc dù thực lực không bằng Lâm Chính, Cổ Dược Phi, nhưng cũng không kém là bao nhiêu.
Chỉ thấy trong nháy mắt long trảo giống như núi lớn của đối phương đã đập tới đỉnh đầu Chu Thành.
Mắt thấy Chu Thành sắp bị đối phương đập lún xuống mặt đất, đột nhiên, một cái tay ngăn trên đỉnh đầu Chu Thành.
Cái tay này không lớn, nhưng lại hoàn toàn chặn được long trảo to lớn của vị trưởng lão Long tộc đó.
Đám người nhìn lại, người nâng long trảo của vị trưởng lão Long tộc đó chính là Long Tranh.
Long Tranh mặt không cảm xúc, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, vị trưởng lão Long tộc Thánh Cảnh thập trọng đó bị đẩy lùi lên không trung, sau đó lại từ trên cao giáng xuống.
Ầm ầm!
Chỉ thấy kiến trúc đối diện sụp đổ một loạt, vị trưởng lão Long tộc đó bị chôn ở trong phế tích.
Mọi người không có ai mà không sợ hãi.
Ngay cả Cổ Dược Phi, Trần Oánh cũng khóe mắt giật giật.
Vị tùy tùng bên cạnh Chu Thành thực lực mạnh vượt quá dự kiến của hai người.
Là Đế Cảnh sao?
Có thể một chỉ bắn bay trưởng lão Long tộc Thánh Cảnh thập trọng, thực lực như thế, tuyệt đối không phải cao thủ Đế Cảnh bình thường có thể làm được.
Long Tinh Vũ cũng ngưng trọng mà nhìn chằm chằm vào Long Tranh, ngữ khí bất thiện: “Các hạ là ai?”
Đúng lúc này, mặt đất ầm vang chấn động một đợt, chỉ thấy một đoàn binh sĩ cưỡi chiến kỵ từ đằng xa hối hả chạy tới.
Binh sĩ là cao thủ Yêu tộc thủ hộ Thánh Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận