Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 377: Thứ tự rất quan trọng

Trong sự mong mỏi trông mong của mọi người, rốt cuộc giải thi đấu tiên môn cũng đến.
Thấy sắc trời không sai biệt lắm, Dư Khôn suất lĩnh đám người Chu Thành, Phượng Thải Linh, Băng Phong, Long Ngạo đi tới quảng trường dự thi.
Quảng trường dự thi giải thi đấu tiên môn ở Đông Bắc Tinh Hải Thành, rất lớn, liếc mắt nhìn lại, người ở trong đó lít nha lít nhít như kiến.
Không biết có phải bởi vì Chu Thành hay không, giải thi đấu tiên môn lần này, có rất nhiều tông môn trong Tinh Hải đại lục dự thi, gần như tất cả nhất lưu, siêu cấp tông môn đều tham gia.
Tổng cộng có gần hơn hai ngàn cái tông môn, gia tộc thế lực tham gia giải thi đấu tiên môn lần này.
Hơn hai ngàn cái tông môn, gia tộc, có hơn hai vạn tên đệ tử dự thi.
Nhưng mà cao thủ các thế lực lớn trong Tinh Hải đại lục đến đây lại giống như là thuỷ triều, chất đầy các ngõ ngách trong quảng trường dự thi, chỉ sợ có trăm vạn người.
Những cao thủ tông môn, gia tộc không có dự thi, đương nhiên đều là đến xem thi đấu, nói đúng hơn là đến xem yêu nghiệt thiên tài Chu Thành tiên căn thuộc tính Hỏa độ thân cận max cấp.
Đương nhiên, đa số là nữ đệ tử các đại tông môn, gia tộc.
Khi Chu Thành đi vào quảng trường, gần như tất cả tông môn đều nhìn về Cửu Đỉnh Tiên Tông.
Hoặc nói là nhìn về phía Chu Thành.
Đặc biệt là những nữ đệ tử, nhìn Chu Thành, không hề chớp mắt, trong đôi mắt đẹp có hiếu kì, có sùng bái, còn có ngôi sao.
Bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, dù là Chu Thành cũng không được tự nhiên.
Khâu Linh Ngọc lại che miệng cười một tiếng: “Nữ đệ tử đến xem tiểu sư đệ cũng không ít.”
“Sư tỷ, ngươi còn cười.” Chu Thành dùng ánh mắt “oán phụ” nhìn Khâu Linh Ngọc.
Khâu Linh Ngọc thấy vẻ mặt oán phụ của Chu Thành thì cười yêu kiều, Hồ Khả Hân cũng cười một tiếng.
“Tiểu sư đệ của ta được hoan nghênh như thế, ta vui thay cho tiểu sư đệ.” Khâu Linh Ngọc nháy mắt mấy cái, cười nói: “Tiểu sư đệ ta được hoan nghênh như thế, ta làm sư tỷ, đương nhiên nở mày nở mặt.”
Chu Thành im lặng.
Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, bọn người Chu Thành đi vào quảng trường.
Quảng trường nhường ra một cái lối nhỏ.
Trên đài hội nghị dự thi, một đám tông chủ siêu cấp tông môn, gia chủ gia tộc cũng đang quan sát Chu Thành.
Những tông chủ, gia chủ này có hâm mộ, ghen tỵ, có ngạc nhiên, đương nhiên bọn họ đều ẩn giấu sát ý trong mắt rất tốt.
Người mặc Tinh Thần Chiến Bào, Tinh Hải Thượng Nhân bị một đám tông chủ, gia chủ vây quanh, hắn cũng nhìn Chu Thành, hai mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ gì.
Không lâu sau, Dư Khôn dẫn theo đám người Chu Thành đi tới trước đài chủ tịch.
Cửu Đỉnh Tiên Tông là thế lực siêu cấp trong Tinh Hải đại lục, giống như mấy cái thế lực siêu cấp Quần Tinh Tiên Môn, khu nghỉ ngơi được sắp xếp ở hàng trước nhất đài chủ tịch.
Bọn người Chu Thành đứng ở dưới đài chủ tịch chờ giải thi đấu bắt đầu, một mình Dư Khôn lên đài chủ tịch.
Tinh Hải Thượng Nhân thấy Dư Khôn đến, mở miệng cười nói: “Dư Khôn lão đệ, chúc mừng, Cửu Đỉnh Tiên Tông thu được một đệ tử bảo bối.”
Dư Khôn ôm quyền cười nói: “Tinh Hải Thượng Nhân quá khen rồi, mặc dù thiên phú quan trọng nhưng có thể trở thành cường giả hay không thì còn phải xem khí vận, cơ duyên với đạo tâm của hắn.”
Tinh Hải Thượng Nhân lại cười nói: “Cái gì khí vận, cơ duyên, đạo tâm đều là lừa gạt, thiên phú mới là quan trọng nhất, với thiên phú của Chu Thành, sau này chắc chắn sẽ thành tựu Đại La Kim Tiên thậm chí Tiên Vương.”
“Không bao lâu, đệ nhất nhân Tinh Hải đại lục ta phải nhường lại rồi.”
Dư Khôn khoát tay cười nói: “Nói còn quá sớm, nói còn quá sớm.”
Môn chủ Quần Tinh Tiên Môn Ngô Văn Lâm mặt cười trong bụng không cười: “Lần này Cửu Đỉnh Tiên Tông thu một đệ tử thiên phú như vậy, xem ra chắc chắn phải có được quán quân giải thi đấu tiên môn lần này.”
Tông chủ Vân Tiên Tông Trương Chân Tử cũng cười nói: “Nếu như lần này Cửu Đỉnh Tiên Tông không đoạt được quán quân, chẳng phải là thành trò cười cho Tinh Hải đại lục?”
Vân Tiên Tông cũng là một trong số tông môn mạnh nhất Tinh Hải đại lục, thực lực tương đương Quần Tinh Tiên Môn.
Dư Khôn nhìn Ngô Văn Lâm với Trương Chân Tử, nói: “Cửu Đỉnh Tiên Tông chúng ta có thể đoạt giải quán quân hay không cũng không nhọc chư vị phí tâm, chư vị nên lo lắng cho môn hạ đệ tử các ngươi đi.”
Ngô Văn Lâm và Trương Chân Tử hắc hắc cười lạnh.
Một lát sau, mắt thấy đến giờ tranh tài, Tinh Hải Thượng Nhân đi lên, giải thích đơn giản quy tắc và phần thưởng giải thi đấu tiên môn lần này.
Quy tắc tranh tài và phần thưởng giống như lần trước, đều là vào tiên môn săn giết hung thú, lấy điểm tích lũy cá nhân xếp hạng.
“Tốt, bây giờ, mở ra tiên môn!” Tuyên bố xong quy tắc tranh tài với phần thưởng, Tinh Hải Thượng Nhân hô.
Một vị cao thủ Tinh Hải Thành đi lên, hai tay huy động, lập tức, quảng trường có quang mang bắn ra, từng cái đại trận phù văn từ mặt đất quảng trường bay lên, những đại trận phù văn này đi vào không trung, sau đó ngưng tụ thành một cái Không Gian Chi Môn cao mấy chục mét.
Cái đại môn này có quang mang lưu chuyển, quang mang chiếu sáng toàn bộ quảng trường.
“Tất cả đệ tử dự thi đi vào tiên môn.” Tinh Hải Thượng Nhân nói.
Lập tức có đệ tử phá không bay lên, chính là Vương Hồng của Quần Tinh Tiên Môn.
Vương Hồng một ngựa đi đầu, lách mình đi vào tiên môn.
Ngay sau đó, một nữ tử mặc váy đỏ phá không bay lên, đi vào tiên môn.
Nữ tử váy đỏ này là đệ tử Vân Tiên Tông Trương Như, cũng là đệ tử có thiên phú tốt nhất trong số đệ tử mới được Vân Tiên Tông tuyển nhận lần này, thực lực giống như Vương Hồng, là Thần Tiên ngũ trọng.
Trước khi đi vào tiên môn, Trương Như trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn Chu Thành một chút.
Ánh mắt đó bao gồm các loại ý vị.
Từng đệ tử dự thi tranh nhau chen lấn đi vào tiên môn.
“Tiểu sư đệ phải cẩn thận.” Khâu Linh Ngọc nói với Chu Thành: “Thứ tự cũng không quan trọng.”
Chu Thành cười nói: “Với ta mà nói, thứ tự rất quan trọng.” Nói xong, lách mình đi vào tiên môn.
Khâu Linh Ngọc há hốc mồm, cười nói: “Cái tên này!”
Đối với Chu Thành, thứ tự hoàn toàn đúng là rất quan trọng, nếu có thể đoạt được đệ nhất, sẽ có một trăm viên thượng phẩm tiên đan.
Trong đám người, Kim Hàn nhìn Chu Thành đi vào tiên môn, hai mắt lạnh lùng.
“Tiểu tử này đã đi vào tiên môn, vậy chắc chắn phải chết.” Lâm Phi nói.
Nơi xa trên bầu trời, cũng có hai cái lão giả một béo một gầy chú ý Chu Thành.
Hai người này rõ ràng đứng ở nơi đó nhưng tất cả mọi người trong quảng trường không có phát hiện hai người, bao gồm Tinh Hải Thượng Nhân, Dư Khôn, Ngô Văn Lâm, Trương Chân Tử.
“Mập mạp, tiểu gia hỏa này, ngươi thấy thế nào?” Lão đầu gầy hỏi lão đầu mập.
Lão đầu mập cười hắc hắc nói: “Tiểu gia hỏa này có phong phạm của ta lúc tuổi còn trẻ, nhớ năm đó, lúc ta còn trẻ cũng rất đẹp trai.”
Lão đầu gầy trán nổi hắc tuyến.
Lúc này, Chu Thành đi vào tiên môn, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước là sơn phong liên miên bất tuyệt, ở giữa sơn phong, hung thú tung hoành, tiếng thú gào dày đặc.
Chu Thành không chần chờ, bay đến chỗ hung thú dầy đặc nhất trong sơn phong.
Không lâu sau, Chu Thành đi tới trước một ngọn núi.
Chỉ thấy trên ngọn núi đang có vài con cự mãng vây công một con cự hổ.
Vài con cự mãng này là Thần Tiên Cảnh tam trọng, cự hổ là Thần Tiên tứ trọng.
Chu Thành trực tiếp cách không một quyền đánh tới.
Chỉ thấy một cái quyền ấn cự đại phá không mà ra, lấy thế quét ngang, trực tiếp đánh bay vài con cự mãng, cự hổ.
Vài con cự mãng, cự hổ bị đánh tới sơn phong đối diện, tiếng vang ầm ầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận