Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 215: Đoán mò lung tung

Dưới ánh mắt tỏa ra quang mang mãnh liệt của Chu Thành, bia đá Thiên Tự Thạch nổi lên ánh sáng chấn động không thôi.
Nhưng mà, phía trên Thiên Tự Thạch, có sức mạnh cấm chế của Thượng Cổ, cho nên, muốn thấy rõ văn tự bên trong đó, cũng không hề dễ dàng.
Dù là với chân nguyên hùng hậu của Chu Thành hiện tại, cũng nhất thời khó mà phá vỡ sức mạnh cấm chế trong đó.
Chu Thành suy nghĩ, âm thầm kích hoạt Nguyên Thủy Vô Lượng Kinh, sức mạnh thần hồn bắt đầu rót vào bên trong Thiên Tự Thạch.
Dưới sự xâm nhập và bao phủ của sức mạnh thần hồn , văn tự trên Thiên Tự Thạch vốn dĩ mơ hồ không thấy rõ, bắt đầu trở nên dần dần rõ ràng.
Cái này khiến trên mặt Chu Thành rất vui.
Không nghĩ tới sức mạnh thần hồn còn có hiệu quả như thế.
Với sự kết hợp chân nguyên và sức mạnh thần hồn, rất nhanh, Chu Thành đã nhìn thấy rõ văn tự thứ nhất bên trong Thiên Tự Thạch.
Sau khi nhìn thấy rõ văn tự đầu tiên ở trên Thiên Tự Thạch, không có ngừng lại, Chu Thành tiếp tục nhìn xuống văn tự thứ hai.
Cái thứ ba, cái thứ tư.
Rất nhanh, Chu Thành liền thấy cái văn tự thứ mười.
Nhưng mà, quan sát cái Thiên Tự Thạch này, tiêu hao rất lớn chân nguyên và sức mạnh thần hồn, dù cho chân nguyên và sức mạnh thần hồn của Chu Thành sẽ hơn hẳn các đệ tử cùng cảnh giới, nhưng sau khi quan sát mười cái văn tự, cũng đều cảm thấy mệt mỏi đứng lên.
Chu Thành không thể không ngừng lại, bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Cách đó không xa, Triệu Thạch sau khi thấy rõ cái văn thứ nhất tự trên bia đá, nhìn thấy Chu Thành nhắm mắt điều tức, không khỏi âm thầm cười chế nhạo, hắn nghĩ rằng, hiển nhiên Chu Thành là căn bản thấy không rõ văn tự trên bia đá, mới có thể như vậy.
Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song cũng chú ý tới Chu Thành nhắm mắt điều tức, cũng đều vui mừng.
Ở vòng thi thứ hai, đệ tử dự thi hơn bảy vạn người, nhưng mà sau khi loại bỏ, vòng thi thứ ba, chỉ còn lại có chưa đến một ngàn người, mấy trăm đệ tử này, đều là đệ tử kiệt xuất nhất của Thái Nhất Tiên Môn, Phượng Hoàng cốc, Tinh Không Thần tộc, Yêu tộc, Hải tộc, Uyên tộc các tông các môn, mỗi người cùng thi triển thần thông, toàn lực quan sát Thiên Tự Thạch.
Bn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Yêu Tinh, Thần Hải Phong mỗi quan sát một chữ, liền đem nó ghi lại bên trong mệnh bài khảo hạch của mình.
Vài phút sau, tất cả hàng trăm đệ tử tham gia đã ghi lại văn tự vào bên trong mệnh bài khảo hạch, mà mấy người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Thần Hải Phong ghi chép văn tự, đã ghi được hơn mười cái.
Chỉ có Chu Thành không hề động đậy, Chu Thành mỗi lần quan sát Thiên Tự Thạch một hồi, liền nhắm mắt điều tức.
Nửa giờ sau, bọn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Thần Hải Phong, Vu Phượng, Yêu Tinh, Hải Mặc Tư, Mặc Uyên ghi chép đều vượt qua 100 cái văn tự.
Các đệ tử khác, ít nhất một cái, cũng đột phá mười cái văn tự.
Nhưng mà Chu Thành vẫn đứng ở đó bất động, vẫn giống như lúc trước, quan sát một hồi Thiên Tự Thạch, liền nhắm mắt điều tức.
Hai người Lâm Chính, Lục Nghiêm thấy thế, không khỏi lo lắng vạn phần.
“Chu Thành rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Lục Nghiêm không khỏi lo lắng nói.
Lúc đầu, hai người còn ôm kỳ vọng cực cao với Chu Thành, nghĩ thầm Chu Thành có thể đoạt được trong mười vị trí đầu của cuộc thi Tiên Võ tranh đấu lần này.
Thế nhưng mà cứ theo đà này, Chu Thành đừng nói là mười vị trí đầu, ngay cả một trăm vị trí đầu cũng không đạt được.
Trên đài hội nghị, Đại Đế Vĩnh Định nhìn thấy bộ dáng của Chu Thành, cũng đều nghi hoặc.
Về phần Khương Hải Đông, Lam Hàn, thấy thế, không khỏi mừng thầm.
Đại tướng Chử Tân bên cạnh Đại Đế Vĩnh Định nhìn Chu Thành, lắc đầu nói: ” Chu Thành này, xem ra sắp thất cử rồi.” Sau đó lại nói: “Sợ là ngay cả một trăm người đứng đầu cũng không đạt được.”
Một đại tướng khác của Vĩnh Tiên thần triều lặng yên không nói thêm gì, hiển nhiên đều tán thành với Chử Tân.
Đại Đế Vĩnh Định hai mắt thâm thúy, không nói gì thêm.
Rất nhanh, một giờ đi qua.
Bọn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Thần Hải Phong ghi chép văn tự, đã vượt qua 200 cái.
Chu Thành vẫn đứng ở nơi đó, quan sát, nhắm mắt, sau đó quan sát, nhắm mắt.
Lại qua một khắc.
Ngay khi mọi người đang chú ý đến bọn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, đột nhiên, Chu Thành lấy ra mệnh bài khảo hạch của mình.
Không ít người chú ý tới động tác của Chu Thành, đều ngạc nhiên.
Lam Hàn thấy vậy, liền mỉa mai chế nhạo cười nói: “Tiểu tử này cuối cùng cũng nhìn thấy rõ cái văn tự thứ nhất trên bia đá rồi?”
Một vị cao thủ khác của Thái Nhất Tiên Môn cười nói: “Ai biết hắn có phải nhìn thấy rõ thật vậy hay không, nói không chừng chỉ là làm bộ, làm dáng một chút mà thôi.”
Các cao thủ khác của Thái Nhất Tiên Môn đều là nở nụ cười.
Lúc này, Chu Thành ghi chép cái văn tự thứ nhất lên mệnh bài khảo hạch của mình.
Ngay khi mọi người cho rằng Chu Thành tiếp tục quan sát Thiên Tự Thạch, Chu Thành lại tiếp tục ghi chép cái văn tự thứ hai lên mệnh bài khảo hạch của mình.
Đám người ngạc nhiên.
“Tiểu tử này không phải đã nhìn thấy rõ văn tự thứ hai đấy chứ?” Vị cao thủ vừa rồi cười nhạo của Thái Nhất Tiên Môn cười nói.
Lam Hàn cười nói: “Nói không chừng hắn ta thật sự là đã nhìn thấy rõ văn tự thứ hai.” Sau đó cười nói: “Hơn một giờ, thấy rõ hai cái văn tự trên bia đá, đúng là hiếm thấy, hiếm thấy.”
Hắn cũng không có hạ giọng, nói rất lớn tiếng, mọi người xung quanh đều nghe được rõ ràng.
Hiển nhiên, Lam Hàn là cố ý nói cho Lâm Chính, Lục Nghiêm nghe.
Lâm Chính, Lục Nghiêm đều tối sầm mặt lại.
Nghe được Lam Hàn nói, Chu Thành sắc mặt như thường, sau khi ghi chép cái văn tự thứ hai lên mệnh bài khảo hạch của mình, lập tức lại ghi chép lại cái văn tự thứ ba.
Đám người khẽ giật mình.
Sau khi ghi chép lại cái văn tự thứ ba, ngay sau đó, Chu Thành cũng không ngẩng đầu lên, ghi chép cái văn tự thứ tư.
Sau đó, là văn tự thứ năm.
Cái thứ sáu.
Cái thứ bảy.

Trong nháy mắt, Chu Thành liền đã ghi chép mười cái văn tự trên bia đá,
Chu Thành không ngừng lại, tiếp tục không ngừng ghi vào bên trong mệnh bài khảo hạch cái thứ mười một, cái thứ 12 văn tự trên bia đá.
Rất nhanh, Chu Thành liền ghi chép xong 20 cái.
Một số cao thủ tông môn lúc nảy còn đang chế nhạo Chu Thành không khỏi an tĩnh lại.
Khương Hải Đông không khỏi kinh nghi.
Lam Hàn thấy vậy, giễu cợt nói: “Nhìn tư thế của tiểu tử này, không phải là muốn một lần đem toàn bộ văn tự trên bia đá ghi chép vào mệnh bài a?”
Trên đài hội nghị, đại tướng Chử Tân của Vĩnh Tiên thần triều nhìn không ngừng nhìn Chu Thành đang ghi chép văn tự trên bia đá vào bên trong mệnh bài khảo hạch của mình, lại là hơi nhướng mày, trong mắt nghi hoặc và không tin.
Mà Vĩnh Định Đại Đế, vẫn hai mắt thâm thúy mà nhìn Chu Thành, muốn nhìn thấu Chu Thành.
Về phần cao thủ các loại tông môn Thần tộc, Yêu tộc, Hải tộc, Phượng Hoàng cốc, Vạn Phật tông đang tụm lại bàn tán về cái gì đó.
Chu Thành không để ý đến ánh mắt của đám người đang bàn luận, vẫn đang ghi chép lại văn tự vừa rồi nhìn thấy bên trong tấm bia đá vào bên trong mệnh bài khảo hạch của mình.
Với sức mạnh thần hồn của hắn, nhìn một lần Thiên Tự Thạch, văn tự trong đó sớm đã hoàn toàn ghi tạc trong đầu, cho nên căn bản không cần quan sát Thiên Tự Thạch thêm lần nữa.
Lúc đầu, Tần Hồng Vĩ nhìn thấy Chu Thành ghi chép văn tự vào mệnh bài khảo hạch của mình, cũng không quan tâm, nhưng mà khi Chu Thành ghi chép văn tự càng ngày càng nhiều, đã vượt qua 100 cái văn tự, không khỏi kinh nghi.
Bọn người Vĩnh Vô Song, Hải Mặc Tư, Mặc Uyên, Thần Hải Phong, Triệu Thạch đều là như vậy, ngay cả Yêu Tinh vốn luôn giữ một nụ cười quỷ dị cũng phải thu lại dáng vẻ tươi cười.
Dưới thần sắc nghi hoặc của bọn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Chu Thành ghi chép văn tự, từ từ tới gần bọn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song.
Cuối cùng, vượt qua bọn người Tần Hồng Vĩ.
Tần Hồng Vĩ thấy thế, sầm mặt lại.
Liễu Diệp Mi của Thái Nhất Tiên Môn nói với Tần Hồng Vĩ: “Tần sư huynh yên tâm, Chu Thành này chẳng qua chỉ là giả vờ giả vịt thôi, văn tự hắn ghi chép chưa hẳn đã là đúng, nói không chừng là đoán mò lung tun
Bạn cần đăng nhập để bình luận