Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 398: Thiêu đốt

Thánh Hỏa Chi Nguyên cực kỳ rộng rãi, nếu mù quáng tìm kiếm, không khác gì là mò kim nơi đáy biển, dù Chu Thành đào xới từng tất đất trong này lên thị sợ là tốn mấy trăm năm cũng khó có thể tìm được.
Huống chi cho dù Chu Thành đào xới từng tất đất trong Thánh Hỏa Chi Nguyên lên thì cũng chưa chắc có thể tìm được nữa.
Chu Thành triển khai thần hồn chi lực, vừa phi hành vừa cảm ứng sự thay đổi của xung quanh.
Thời gian thấm thoát, mấy ngày trôi qua.
Trong vòng mấy ngày, vẫn chưa tìm được.
Đêm tối giáng lâm, hoàn toàn tĩnh mịch.
Đến ban đêm, Thánh Hỏa Chi Nguyên mùi thối ngút trời, cho dù là mạnh mẽ như Chu Thành thì cũng không nhịn được muốn nôn mửa, cái mùi thối này chui vào tạng phủ, tựa như giòi trong xương, hoàn toàn không thể nào xua tan nó được.
Cho dù Chu Thành có nín thở cũng không được.
May mà bất diệt tiên thể của Chu Thành không sợ khí độc trong Thánh Hỏa Chi Nguyên này, nếu không thì cũng không thể nào ở lại trong đó lâu như thế.
Chu Thành nhìn Thánh Hỏa Chi Nguyên tĩnh mịch, tiếp tục như vậy không phải là cách hay, hắn còn muốn đi đến Tiên Điện, không thể nào ở lại lâu trong cái Thánh Hỏa Chi Nguyên này tìm kiếm Hỗn Độn Chi Hỏa được.
Nếu trong vòng mười ngày mà vẫn không tìm thấy Hỗn Độn Chi Hỏa thì hắn chỉ có thể tiếp tục lên đường.
Chu Thành nhìn Thánh Hỏa Chi Nguyên đen như mực, rơi vào trong trầm tư, nếu muốn thu phục Hỗn Độn Chi Hỏa, nhất định phải có tiên căn thuộc tính Hỏa với độ thân cận max cấp, như vậy, không biết có thể lợi dụng tiên căn thuộc tính Hỏa của hay không để cảm ứng hay không?
Nghĩ đến đây, trong sơn động, Chu Thành ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu bước vào trạng thái minh tưởng.
Một lát sau, toàn thân Chu Thành có ánh lửa chớp động.
Chu Thành chậm rãi thúc giục tiên căn thuộc tính Hỏa đi cảm nhận hỏa linh chi lực trong Thánh Hỏa Chi Nguyên.
Chu Thành dùng tiên căn cảm nhận, hỏa linh chi lực trong Thánh Hỏa Chi Nguyên bắt đầu hiện ra rõ ràng trong óc Chu Thành.
Ngay từ đầu, là hỏa linh chi lực trong vòng trăm thước xung quanh, theo thời gian chuyển dời, phạm vi cảm nhận của Chu Thành không ngừng mở rộng, không lâu sau, mấy ngàn mét, mấy chục dặm, trăm dặm.
Chu Thành không ngừng thôi động, tiên căn trong cơ thể hắn bắn ra hỏa quang sáng chói.
Hỏa quang này theo thần hồn chi lực của Chu Thành dung nhập vào trong thiên địa, hơn nữa còn không ngừng khuếch tán.
Thời gian trôi qua.
Chu Thành ngồi xếp bằng ở chỗ đó, theo hỏa quang tiên căn khuếch tán, cả người như là dung nhập vào trong thiên địa.
Hết thảy hỏa linh chi lực xung quanh thay đổi như thế nào đều nằm trong cảm giác của Chu Thành.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, Chu Thành nhìn thấy được một cái biển lửa.
Cái biển lửa này không thể nhìn thấy phần cuối.
Biển lửa, trung ương có một giọt hỏa diễm lơ lửng!
Giọt hỏa diễm này không lớn, chỉ chừng quả đấm nhưng lại vô cùng sáng chói, nó sáng chói hơn bất cứ một loại bảo thạch nào trên thế gian này, bất kỳ ánh sáng gì ở trước mặt nó đều đã mất đi sắc thái.
Khi cảm ứng được giọt hỏa diễm này, thần hồn Chu Thành đau xót, tỉnh lại.
Chỉ thấy bên ngoài, sắc trời đã sáng, đã là sáng ngày thứ hai.
Chu Thành lại kinh nghi bất định, giọt hỏa diễm đó, chẳng lẽ chính là Hỗn Độn Chi Hỏa sao!
Mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy Hỗn Độn Chi Hỏa nhưng theo ghi chép trong tư liệu mà hắn tra được lúc trước, giọt hỏa diễm đó hẳn là Hỗn Độn Chi Hỏa.
Hơn nữa hẳn là loại xếp hạng cao trong số Hỗn Độn Chi Hỏa, Hư Vô Chi Diễm.
Nhịp tim Chu Thành tăng vọt, hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi ra bên ngoài sơn động, nhìn về một hướng nào đó ở trong Thánh Hỏa Chi Nguyên, sau đó không chần chờ, phá không bay lên, bay thẳng đến hướng đó.
Phi hành như thế đại khái hơn một giờ, Chu Thành đi tới trước một ngọn núi nhỏ nào đó.
Sau đó, Chu Thành thi triển trận pháp thổ độn, đi vào trong lòng đất, cuối cùng, hắn ngừng lại ở nơi nào đó trong lòng đất.
Nơi này, ngoại trừ thổ nhưỡng ra thì vẫn là thổ nhưỡng, nhưng Chu Thành lại đi tới trước một ngọn núi nào đó, duỗi tay ra, sau đó cảm nhận được không gian hấp lực.
Chu Thành bước nhanh tới trước, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đi tới một cái không gian.
Cái dị không gian này rất lớn, nhìn một cái, ngoại trừ sơn phong chập trùng ra thì nó không còn có vật gì khác nữa.
Nhưng mà Chu Thành lại bay về phía trước, bay thẳng đến, bay qua không biết bao nhiêu ngọn núi, sau đó đột nhiên trước mắt có ánh lửa sáng rõ, chỉ thấy cuối sơn phong xuất hiện một cái biển lửa.
Cái biển lửa này chính là cái biển lửa mà Chu Thành nhìn thấy lúc trước.
Trung ương biển lửa, giọt hỏa diễm vô cùng sáng chói đang lơ lửng ở đó, dù cách vô số khoảng cách nhưng giọt hỏa diễm đó nở rộ ra quang mang vẫn cực kỳ loá mắt.
Từ xa nhìn lại, nó giống như là một cái mặt trời thu nhỏ lại vô số lần.
Chu Thành hít một hơi thật sâu, nén kích động trong lòng xuống, bay tới chỗ biển lửa.
Khi đi tới trước biển lửa, một luồng sóng lửa đánh tới khiến cho Chu Thành như đang ở trong nham thạch nơi địa tâm.
Chu Thành không dám khinh thường, lấy món áo giáp cực phẩm Tiên Khí mà Hùng Bình Bình cho hắn lúc trước ra, mặc lên trên người, sau đó mới đi vào biển lửa.
Vừa vào biển lửa, Chu Thành giống như là phàm nhân giẫm lên trên lò lửa, cho dù là Chu Thành thì cũng cảm thấy đau nhức.
Chu Thành vận chuyển Tiên Nguyên, không ngừng chống cự lại sóng lửa, tới gần Hỗn Độn Chi Hỏa.
Càng đến gần Hỗn Độn Chi Hỏa thì nhiệt độ càng cao, món áo giáp cực phẩm Tiên Khí mà Chu Thành mặc trên người xuất hiện những điểm lấm tấm màu đen.
Đây là dấu hiệu sắp bị đốt cháy.
Chu Thành nhìn thấy trên khải giáp xuất hiện điểm lấm tấm thì không khỏi giật mình.
Bây giờ, hắn cách Hỗn Độn Chi Hỏa xa như thế, ngay cả áo giáp cực phẩm Tiên Khí cũng chịu không được, nếu như hắn tới gần Hỗn Độn Chi Hỏa thì chẳng phải là ngay cả Tiên Vương chi khải cũng sẽ bị thiêu sạch sẽ hay sao.
Hắn muốn tới gần Hỗn Độn Chi Hỏa, sợ là phải có áo giáp cấp Hỗn Độn Linh Bảo mới được.
Chu Thành nhìn Hỗn Độn Chi Hỏa trong biển lửa, không khỏi chần chờ.
Hỗn Độn Chi Hỏa mặc dù rất tốt nhưng mà với thực lực của hắn bây giờ thì sợ là còn chưa có tới gần thì đã bị đốt thành tro tàn.
Dù là hắn bất diệt tiên thể thì sợ là cũng không ngăn cản nổi Hỗn Độn Chi Hỏa.
Chẳng lẽ sẽ thối lui như vậy?
Ngay lúc Chu Thành chần chờ, đột nhiên, Hư Vô Chi Diễm vốn đang lơ lửng ở trong biển lửa lại dùng tốc độ khủng khiếp vọt tới chỗ hắn.
Chu Thành kinh hãi.
Còn chưa có kịp phản ứng lại thì chỉ thấy món áo giáp cực phẩm Tiên Khí vốn đã xuất hiện điểm đen trên người hắn đã bị đốt thành tro bụi.
Mà tóc của Chu Thành cũng bắt đầu toát ra từng sợi hỏa diễm!
Chu Thành quá sợ hãi, không hề nghĩ ngợi, muốn toàn lực chạy trốn.
Thế nhưng là hắn vừa mới bắt đầu chạy trốn thì thấy Hư Vô Chi Diễm ầm vang lao tới, trong nháy mắt đập vào mặt, chui vào mi tâm của Chu Thành, đi vào trong cơ thể Chu Thành.
Oanh!
Khi Hỗn Độn Chi Hỏa, Hư Vô Chi Diễm đi vào trong cơ thể Chu Thành thì Chu Thành như là bị cự vật khủng bố đập trúng, ngất đi.
Trong nháy mắt khi Chu Thành té xỉu, toàn thân hắn như là hoả tinh nổ tung, bạo bắn ra hỏa diễm kinh khủng, những ngọn lửa này từ lỗ chân lông toàn thân hắn, từ ngũ khiếu của hắn, từ mỗi một cái góc trong thân thể của hắn phun ra.
Chu Thành giống như là thuốc nổ hình người bị nhen lửa.
Hoàn toàn biến thành hỏa nhân, Chu Thành lơ lửng trên biển lửa, toàn thân hắn bắt đầu hóa thành tro bụi từng chút từng chút một.
Dù là Chu Thành có bất diệt tiên thể thì vẫn không thể nào ngăn cản được Hỗn Độn Chi Hỏa này.
Nhưng mà khi toàn thân Chu Thành bắt đầu xuất hiện tro bụi, sắp bị đốt thành tro bụi thì thân thể của hắn lại bắt đầu sinh ra máu thịt, không ngừng mọc ra thân thể mới.
Đây chính là chỗ đặc thù của bất diệt tiên thể.
Một ngày trôi qua.
Hai ngày trôi qua.
Chu Thành không ngừng hóa thành tro tàn, lại không ngừng mọc ra một lần nữa.
Không lâu sau, mười ngày trôi qua, toàn thân Chu Thành vẫn có hỏa diễm không ngừng dâng trào, giống như vô cùng vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận