Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 300: Giáng lâm Ma Vực

Chuẩn bị vây giết!
Chu Thành vừa nói, trong lòng mọi người đang có mặt ở đây chấn động, đều kích động, hưng phấn.
Đặc biệt là Thôn Thiên Thú Phương Bách vẫn luôn bị lão Côn Bằng áp chế thì hai mắt đỏ như máu.
Thế là đám người bắt đầu thu liễm khí tức, bắt đầu ẩn nấp ở các vị trí được Chu Thành sắp xếp lúc trước.
Chu Thành cũng lợi dụng Ma Thần Y ẩn thân.
Nếu bình thường, mặc dù Chu Thành có Ma Thần Y ẩn thân cũng không thể tránh thoát cảm ứng của lão Côn Bằng, nhưng bây giờ mấy người Long Trí, Phượng Cửu, Diệp lão bên cạnh Chu Thành lợi dụng không gian lĩnh vực hoàn toàn ngăn cách khí tức của Chu Thành.
Mấy người Chu Thành vừa mới ẩn nấp không được bao lâu thì một con Côn Bằng Thần Thú che khuất bầu trời phá vỡ sóng mây, đi tới trước sơn phong.
Chính lão Côn Bằng.
Xuyên thấu qua Cửu Thiên Trận với Thái Nhất Tiên Trận, Chu Thành lại nhìn thấy lão Côn Bằng, lại kinh ngạc.
Trước mắt, hình thể lão Côn Bằng quá lớn, hai cánh mở ra, có cảm giác như muốn vây sơn phong lại.
Riêng hình thể thì đã mang tới áp lực kinh khủng cho người khác.
Hơn nữa lão Côn Bằng này có thể sánh ngang với Huyết Hải Ma Chủ, là siêu cấp tồn tại, đệ tam thế giới Tiên Võ.
Đơn đả độc đấu, không có một người nào ở đây là đối thủ của nó.
Lão Côn Bằng đi tới trước sơn phong, khi muốn đi vào sơn phong thì đột nhiên nó ngừng lại, ánh mắt có nghi hoặc.
Sơn phong nhìn cũng không có gì khác thường nhưng nó lại cảm nhận được nguy hiểm.
Ngay lúc lão Côn Bằng muốn thi triển Thần Đồng Thuật quan sát chung quanh, đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Xuất thủ!”
Lập tức, một cái long trảo to lớn từ hư không ló ra, vuốt rồng khổng lồ này có long tức dâng trào, còn chưa rơi xuống thì sơn phong xung quanh đã bắt đầu băng liệt.
Lão Côn Bằng giật mình.
“Là vị cao thủ Long tộc nào?”
“Cút ra đây cho ta!”
Nó mạnh mẽ vỗ ra một chưởng, đỡ lấy long trảo.
Nhưng nó vừa xuất thủ, chỉ thấy giữa không trung, một cái phượng trảo cực lớn có kim diễm quấn quanh ló ra, chụp về phía sau lưng nó.
Như vậy vẫn chưa xong, cự trảo của hai con Thôn Thiên Thú cũng đồng loạt vỗ xuống.
Sau đó, đao khí quang mang nở rộ.
Kiếm mạc hạ xuống.
âm dương chỉ lực phá không mà tới.
Trong lúc nhất thời, mười đạo lực lượng cường tuyệt gần như đồng thời đánh về phía lão Côn Bằng.
Dù là lão Côn Bằng, nhìn thấy mười đạo lực lượng cường tuyệt này thì sắc mặt cũng hoàn toàn thay đổi.
Nó không không kịp đón đỡ long trảo của Long Trí, hô to một tiếng, toàn thân quang mang phun trào, hai cánh mở rộng đến cực hạn, lập tức, vô biên phong bạo xuất hiện.
Dưới phong bạo kinh người này, công kích của mấy người Long Trí, Phượng Cửu, Diệp lão, Hoàng Tuyền Ma Chủ, Xích Dương, hai con thủ lĩnh Thôn Thiên Thú, Kiếm lão, Đao lão, Long lão bị ngăn cản một chút.
Nhưng mà cũng chỉ ngăn lại mà thôi.
Lực lượng của thập đại cao thủ vẫn xuyên qua phong bạo, đánh về phía lão Côn Bằng.
Ở trong cơn bão táp, thân hình vô cùng to lớn của lão Côn Bằng cất cao mấy ngàn mét.
Có chút giống thuấn di.
Nhưng cũng không phải thuấn di.
Bởi vì chếch đi mấy ngàn mét, cho nên tránh thoát được phần lớn lực lượng công kích của mười người Long Trí.
Đồng thời, lão Côn Bằng song chưởng không ngừng đánh ra.
Định ngăn cản công kích của mấy người Long Trí.
Nhưng mà mười người Long Trí đều là cao thủ Nhân Tiên thập trọng hậu kỳ trở lên, mười người liên thủ, lực lượng đâu có dễ dàng ngăn lại như vậy.
Mặc dù lão Côn Bằng đỡ được công kích của Long Trí, Phượng Cửu, Diệp lão, Hoàng Tuyền Ma Chủ, nhưng vẫn bị mấy người Xích Dương, thủ lĩnh Thôn Thiên Thú, Kiếm lão, Đao lão, Long lão oanh trúng.
Oanh!
Công kích của mấy người đánh trúng hình thể giống như núi của lão Côn Bằng, hình thể giống như núi của lão Côn Bằng bị đánh cho bắn ngược về phía trước.
Bình!
Sơn phong phía trước bị đụng đến vỡ nát.
Liên tiếp đụng ngã mấy ngọn núi, sau đó lão Côn Bằng nện xuống đất, bị đá vụn vùi lấp.
Lão Côn Bằng rơi xuống đất, toàn bộ cao thủ của Cửu Thiên Điện và Yêu tộc, Thôn Thiên Thú xuất thủ.
Gần bảy mươi vị cao thủ Nhân Tiên công kích, quang mang chấn động cửu thiên, như là diệt thế.
Bảy mươi vị cao thủ Cửu Thiên Điện, Yêu tộc, Thôn Thiên Thú liên thủ, hơn nữa rất nhiều người đều là Nhân Tiên thập trọng, lực lượng vĩ ngạn như thế khiến cho lão Côn Bằng vốn muốn giãy dụa bay ra sợ đến run rẩy.
Vừa rồi bọn người Long Trí, Phượng Cửu, Diệp lão, Xích Dương công kích đã làm cho nó sợ đến hồn bay ba phần.
Bây giờ bảy mươi vị cao thủ Cửu Thiên Điện, Yêu tộc, Thôn Thiên Thú liên thủ đánh ra một kích, con mạnh hơn công kích của mấy người Long Trí, Phượng Cửu.
Lão Côn Bằng ngửa mặt lên trời rít gào, tiếng rống hóa thành sóng âm, sơn lâm xung quanh đều bị hất tung bay, nó giương hai cánh, điên cuồng phóng lên tận trời.
Khi xông lên không trung, toàn thân nó xoay tròn, cuốn lên phong bạo kinh người, phong nhận kinh khủng từ bên trong phong bạo mãnh liệt bắn ra, hàng ngàn hàng vạn.
Nhưng những phong nhận này hoàn toàn không chặn được lực lượng của một đám cao thủ Cửu Thiên Điện, Yêu tộc, Thôn Thiên Thú.
Những phong nhận này đều bị đập bạo.
Lực lượng của đám người xuyên qua phong bạo, đánh vào người lão Côn Bằng.
Mặc dù tốc độ của lão Côn Bằng nhanh nhưng giống như lúc trước, cũng chỉ tránh được đại bộ phận công kích, nó bị đập bay ngược ra ngoài, từng tòa sơn phong bị đụng nát.
Liên tiếp hai kích, đám người cũng không có ra tay nữa.
Chu Thành và đám người hiện ra thân hình.
Bị cát đá vùi lấp, lão Côn Bằng mở hai mắt ra, nhìn thấy thủ lĩnh Thôn Thiên Thú Phương Bách, hai mắt không khỏi phẫn nộ, khi nhìn thấy Chu Thành, Xích Dương thì không khỏi khẽ giật mình.
Nó nhìn một đám cao thủ Chu Thành một chút, đột nhiên nở nụ cười: “Côn Trọng ta thể diện thật lớn, đáng giá nhiều cao thủ như vậy đến đây vây giết ta.” Trong giọng nói lộ ra vẻ xem thường, mỉa mai, phẫn nộ.
Chu Thành dẫn động Cửu Thiên Trận, Thái Nhất Tiên Trận.
Lúc này, lão Côn Bằng ở trong phạm vi bao phủ của Cửu Thiên Trận, Thái Nhất Tiên Trận, khi dẫn động Cửu Thiên Trận, Thái Nhất Tiên Trận, lực lượng đại trận trùng điệp vây khốn lão Côn Bằng.
“Cửu Thiên Trận, Thái Nhất Tiên Trận!” Lão Côn Bằng nhìn chín cột sáng lớn, kiếm khí trùng điệp xuất hiện trước mắt, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Lúc đầu nó còn ôm một tia hi vọng chạy trốn, nhưng bây giờ thấy Cửu Thiên Trận, Thái Nhất Tiên Trận thì không khỏi sinh lòng tuyệt vọng.
“Xuất thủ!” Chu Thành hạ lệnh.
Lần này, là tất cả cao thủ xuất thủ.
Lực lượng hủy diệt mênh mông, chiếu sáng thiên địa.
Lão Côn Bằng muốn bay trốn nhưng không lâu sau thì bị lực lượng hủy diệt mênh mông bao phủ.
Tiếng oanh minh vang lên không dứt.
Khi quang mang biến mất, chỉ thấy sơn phong phía trước đều hóa thành bột mịn, bị san thành một vùng bình địa, đám người nhìn lại, chỉ thấy lão Côn Bằng đó nằm ở cuối dãy núi, đã thoi thóp.
Mọi người thấy lão Côn Bằng bị đánh thảm như vậy thì đều kinh ngạc.
Lúc này, Diệp lão đi lên, một đạo chỉ lực đánh vào trong cơ thể lão Côn Bằng, phong bế chân nguyên lão Côn Bằng, phòng ngừa vạn nhất, Diệp lão lại đánh ra mấy cái.
Bảo đảm vạn vô nhất thất, sau đó Diệp lão mới dẫn lão Côn Bằng đó trở lại trước mặt Chu Thành.
Nhìn Côn Bằng to như núi lão, Chu Thành cũng không có luyện hóa bản nguyên mà thu nó vào Ám Giới Đỉnh.
Bây giờ, hắn phải chạy tới Ma Vực, hắn định sẽ luyện hóa bản nguyên của đối phương trên đường.
Rời khỏi Côn Bằng cung điện không được bao lâu, Hoàng Tuyền Ma Chủ cũng tìm được vị tiên dược mà mình cần.
Đám người cưỡi phi thuyền Long tộc, phá vỡ lôi điện trùng điệp trong thế giới Lôi Ngục, dùng tốc độ cực nhanh chạy tới Ma Vực.
Không đến một tháng, đám người đã đi tới Ma Vực.
Ma Vực là nơi ở của Ma tộc, đi vào Ma Vực, toàn bộ thiên địa hiện lên vẻ u ám, tạo thành tương phản mảnh liệt với ánh sáng nơi địa vực của nhân tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận