Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 281: Một người sắp chết

Chỉ có Chu Thành và bốn vị lão giả!
Thái Vô với cao thủ đang có mặt ở hiện trường cực kỳ bất ngờ.
Lúc đầu, Thái Vô còn tưởng rằng là Chu Thành và người của Đế Sát Cung đến, không ngờ được là chỉ có Chu Thành với bốn vị lão giả?
“Bốn vị lão giả?” Thái Vô nhìn vị Thái Thượng trưởng lão đó.
Vị Thái Thượng trưởng lão đó căng thẳng trong lòng, vội nói: “Bốn vị lão giả đều đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt, chỉ có thể đoán đại khái là bốn vị lão đầu.”
“Một người dùng kiếm, một người dùng đao.”
“Hai người khác còn không có xuất thủ.”
“Nhưng mà người dùng kiếm với dùng đao thực lực đều rất mạnh, môn hạ đệ tử hoàn toàn không có ai có thể đỡ nổi một chiêu của bọn họ, chỉ sợ là Đế Cảnh đỉnh phong.”
“Thậm chí có thể là cường giả Nhân Tiên.”
Đế Cảnh đỉnh phong, thậm chí có thể là Nhân Tiên?
Tất cả mọi người kinh nghi.
Chu Thành tìm được cao thủ từ nơi nào?
Thái Vô nhíu hai mắt lại: “Không cần biết là ai, đến Thái Nhất Tiên Môn ta giết người, hủy sơn môn của Thái Nhất Tiên Môn ta thì đều phải chết.”
Nhiếp Hàn đi lên nói ra: “Môn chủ, ta đi bắt Chu Thành lại, giao cho môn chủ xử lý.”
Thái Vô gật đầu: “Cũng được, còn bốn người khác, không cần dẫn đến gặp ta, giết.”
“Xin môn chủ yên tâm.” Nhiếp Hàn nói, sau đó phá không bay lên, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Thái Vô quay đầu cười nói với mấy người Dương Thư, Thần Vạn Lý: “Hôm nay là ngày tam phương ta liên minh, cần một người tế thiên, Chu Thành có Chí Tôn Pháp Tướng, vừa khéo phù hợp.”
Dương Thư cũng cười nói: “Nếu như vậy, vậy chúng ta chờ Nhiếp Hàn huynh đệ bắt Chu Thành rồi tế thiên.”
Thần Vạn Lý cũng cười nói: “Tiểu tử Chu Thành này cho rằng gia nhập trận pháp tổng công hội, có trận pháp tổng công hội che chở thì chúng ta cũng không dám giết hắn?”
Dương Thư cười lạnh: “Dám vào Thái Nhất Tiên Môn giết người, coi như chúng ta giết hắn thì Trần Thiên Bằng cũng không tiện nói gì.”
Thế là bọn người Thái Vô, Dương Thư, Thần Vạn Lý cùng đợi.
Bọn họ tin tưởng với thực lực của Nhiếp Hàn thì sẽ nhanh chóng bắt được Chu Thành.
Mấy người Thái tổ Vạn Kiếm Vương Triều, Thái tổ Mãng Long Vương Triều, Thái tổ Đại Nguyên Vương Triều cũng hai mặt nhìn nhau.
Đều không ngờ được là sẽ xảy ra chuyện như vậy.
“Đáng tiếc.” Thái tổ Mãng Long Vương Triều âm thầm lắc đầu.
Chu Thành thiên phú yêu nghiệt, được vinh dự xưng là đệ nhất thiên tài sau thượng cổ, thậm chí có người cho là sau này thành tựu của Chu Thành sẽ cao hơn Thái Vô, trở thành cường giả Thần Tiên Cảnh sau thượng cổ.
Chu Thành là nhân tộc, nếu như có thể đột phá Thần Tiên Cảnh, đối với nhân tộc thì chắc chắn là chuyện tốt, cho nên, Thái tổ Mãng Long Vương Triều và rất nhiều cao thủ vẫn hi vọng sau này Chu Thành có thể thành tựu Thần Tiên Cảnh.
Nhưng đáng tiếc là hết lần này tới lần khác Chu Thành lại đắc tội Thái Nhất Tiên Môn.
Hơn nữa lần này Chu Thành đi vào Thái Nhất Tiên Môn giết người.
Ai cũng không cứu được Chu Thành.
Trần Thiên Bằng không cứu được.
Xích Dương lại càng không cứu được.
Mà Nhiếp Hàn đi bắt Chu Thành, Tần Hồng Vĩ với rất nhiều cao thủ Thái Nhất Tiên Môn cũng chạy tới.
Tần Hồng Vĩ tới, đương nhiên là muốn thấy cảnh Chu Thành bị sư phụ hắn bắt.
Một đệ tử Thái Nhất Tiên Môn theo Tần Hồng Vĩ nói: “Chu Thành này đúng là tìm đường chết, dám đến Thái Nhất Tiên Môn chúng ta giết người.”
Tần Hồng Vĩ cười lạnh: “Đến lúc đó bắt hắn tế thiên, ta phải xin môn chủ cho ta động thủ, chém đầu Chu Thành!”
“Chỉ có như vậy mới giải mối hận trong lòng ta.”
Khi bọn người Nhiếp Hàn, Tần Hồng Vĩ chạy đến, mấy người Chu Thành, Diệp lão đang đi tới tổng điện Thái Nhất Tiên Môn.
Trên đường, gặp được đệ tử Thái Nhất Tiên Môn thì bốn người Diệp lão gần như đều một chiêu quét ngang.
Hơn nữa đều là hai người Đao lão, Kiếm lão xuất thủ.
Hai người Diệp lão, Long lão hoàn toàn không cần xuất thủ.
Thấy bốn người Diệp lão quét ngang, thực lực kinh khủng, những đệ tử Thái Nhất Tiên Môn đó đều kinh sợ không thôi.
Mà Nhiếp Hàn từ xa nhìn thấy đệ tử Thái Nhất Tiên Môn bị Đao lão chém bay, không khỏi giận dữ, quát: “Muốn chết!” Nói xong, trường kiếm trong tay đâm ra.
Chỉ thấy mấy ngàn đạo kiếm khí hội tụ thành một dòng kiếm hà, vọt tới mấy người Chu Thành, Đao lão.
Mặc dù cách rất xa nhưng kiếm khí của Nhiếp Hàn trực tiếp xuyên qua không gian trùng điệp, chớp mắt đã đến trước mặt mấy người Chu Thành.
Mặc dù Nhiếp Hàn không phải đối thủ của Xích Dương nhưng không thể phủ nhận là thực lực hắn cực mạnh, chính là cao thủ Nhân Tiên thập trọng sơ kỳ.
Nhưng mà kiếm khí của hắn vừa tới trước mặt mấy người Chu Thành thì thấy Kiếm lão nhấc kiếm vung lên, kiếm khí của Kiếm lão trực tiếp xoắn cho kiếm khí của Nhiếp Hàn vỡ nát.
Nhiếp Hàn khẽ giật mình.
Lúc đầu, hắn cho là hắn tới thì với thực lực của hắn thì hoàn toàn có thể bắt được Chu Thành dễ dàng.
Nhưng thực lực Kiếm lão mạnh, vượt ngoài dự tính của hắn.
Vốn hắn đang giận dữ nhưng bây giờ tỉnh táo lại.
Hắn đi tới cách mấy người Chu Thành chừng một trăm mét, dừng lại, nhìn Kiếm lão: “Các hạ là ai?”
Có thể phá vỡ kiếm khí của hắn, tuyệt đối không phải hạng người vô danh.
“Một kẻ hấp hối sắp chết, cũng không cần phải biết.” Kiếm lão lại lắc đầu.
Nhiếp Hàn nghe xong, giận tím mặt: “Cuồng vọng!” Nói đến đây, hắn toàn lực thúc giục chân nguyên trong đan điền, chiến bào trên người không gió mà bay phất phới, xung quanh thân thể hắn xuất hiện mười chuôi kiếm.
Mỗi thanh kiếm đều là danh kiếm trong thế giới Tiên Võ.
“Lão đầu, nếu ngươi có thể đỡ được Thập Phương Kiếm của ta, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!” Nhiếp Hàn lạnh giọng, hai tay huy động, lập tức, xung quanh thân thể hắn, mười kiếm hóa thành mười đạo kiếm quang, đánh thẳng tới oanh sát Kiếm lão.
Mười kiếm lơ lửng không cố định, phun ra nuốt vào quang mang không thôi, khi xẹt qua không trung, cuốn theo sóng kiếm kinh người.
Từ xa nhìn lại, mười con sóng kiếm giống như cày vỡ không trung.
Nhìn Thập Phương Kiếm của Nhiếp Hàn đánh giết tới, Kiếm lão chém ra một kiếm.
Khi Kiếm lão chém ra, kiếm quang huyễn hóa, cũng là mười con sóng kiếm bay ra.
Sóng kiếm va chạm, nổ vang không thôi.
Kiếm khí quét sạch, kích xạ vào ngọn núi bốn phía, sơn phong sơn bích bốn phía bị đánh thủng từng cái kiếm động kinh người, cảnh hoàng tàn khắp nơi.
Nhiếp Hàn giật mình: “Thập Phương Kiếm!”
Vừa rồi Kiếm lão cũng thi triển Thập Phương Kiếm kiếm đạo, chỉ là rõ ràng Thập Phương Kiếm của Kiếm lão còn cao hơn Nhiếp Hàn, bởi vì Kiếm lão thi triển Thập Phương Kiếm, chỉ dùng một thanh kiếm trong tay là có thể thi triển, mà Nhiếp Hàn cần dùng mười chuôi kiếm mới có thể thi triển được Thập Phương Kiếm.
“Ngươi là ai? !” Nhiếp Hàn kinh nghi hỏi lần nữa.
Kiếm lão không có trả lời, thân hình lóe lên, đi tới trước mặt Nhiếp Hàn, trường kiếm trong tay đâm ra, lập tức như mặt trời nổ tung, vô số kiếm khí như mưa sao băng bắn về phía đối phương.
Nhiếp Hàn hoảng sợ, kiếm của Kiếm lão quá nhanh, hắn muốn triệu hồi mười kiếm thì đã không kịp, cho nên chỉ có thể hoảng sợ lui lại, đồng thời, hắn song quyền oanh ra.
Theo song quyền Nhiếp Hàn oanh ra, không gian ầm vang, lực quyền như núi lửa bộc phát, tuôn ra vô số ánh sáng hỏa diễm.
Nhưng mà khi lực quyền của hắn đụng vào kiếm khí, Kiếm lão đột nhiên biến mất.
Nhiếp Hàn còn không có kịp phản ứng lại thì một đạo tàn ảnh đã xẹt qua trước mặt hắn, cổ Nhiếp Hàn mát lạnh, hai mắt trừng trừng, sau đó từ trên cao rơi xuống.
Vừa rồi một kiếm của Kiếm lão đã cắt đứt yết hầu hắn.
Một bóng dáng từ trong cơ thể Nhiếp Hàn bay ra, muốn chạy trốn, đó chính là thần hồn của Nhiếp Hàn.
Nhưng thần hồn của hắn mới bay được không xa thì đã bị Kiếm lão dùng một kiếm chém thành hai nửa.
Chu Thành nhìn Kiếm lão đánh với Nhiếp Hàn một trận, trong lòng cảm khái, hắn biết thực lực của Cửu lão của Cửu Thiên Điện rất mạnh nhưng không ngờ được là thực lực của Kiếm lão mạnh hơn Nhiếp Hàn nhiều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận