Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 217: Tổng bộ Đế Sát cung

Triệu Thạch nói ra: “Thay vì món Bán Tiên khí kia trong tay ngươi thật lãng phí, chi bằng ngươi đem Bán Tiên khí nộp lên cho Đế Sát cung chúng ta, để nó phát huy thực lực trong tay lão tổ!”
Chu Thành nghe vậy cười lạnh: “Ngươi có phải còn muốn nói, viên tiên đan kia của ta, cũng nên nộp lên, sau đó cho ngươi dùng, mới có thể phát huy hết tác dụng thực sự của nó hay không.”
Triệu Thạch nghe ra sự mỉa ma trong lời nói của Chu Thành, mở miệng nói: “Không sai, viên tiên đan kia, nếu như ngươi nuốt, tối đa cũng chỉ tăng lên một hai cái cảnh giới nhỏ, không thể phát huy hết giá trị thực sự của tiên đan, chi bằng ngươi giao nộp ra, nếu như để một trưởng lão Thánh cảnh đỉnh phong của Đế Sát cung nuốt, sẽ có hy vọng đột phá Đế cảnh!”
“Một viên tiên đan, làm cho Đế Sát cung chúng ta tạo nên một vị cường giả Đại Đế, lúc này mới có thể phát huy giá trị thực sự của tiên đan.”
Ngay lúc Triệu Thạch muốn nói Chu Thành đem quyển bí tịch Tiên Nhân kia và tiên thạch cũng giao ra, Lâm Chính nghe không lọt tai rõ ràng ho một tiếng, ngắt lời nói: “Chu Thành đoạt được vị trí quán quân của cuộc thi tranh đấu Tiên Võ, phần thưởng chính là sở hữu của cá nhân Chu Thành, những vật này, Chu Thành có thể tự do chi phối.”
Triệu Thạch muốn nói thêm, Lâm Chính mở miệng nói: “Mọi người tiếp tục uống rượu.” Triệu Thạch thấy thế, đành phải coi như thôi.
Sau khi yến hội kết thúc, Chu Thành trở lại viện của mình, nghĩ đến Triệu Thạch, hai mắt lạnh lẽo, lấy món Bán Tiên khí kia ra.
Dưới sự truyền thụ chân nguyên của Chu Thành, ánh sáng của Bán Tiên khí bỗng nhiên phát ra, cả viện không khỏi vì đó phát lạnh.
Chu Thành vung ra một đao.
Cũng không thấy ánh đao, nhưng mà phía trước một mảnh lá rụng rơi xuống đất.
Trong khi rơi xuống, chiếc lá rụng này bỗng nhiên rụng rời như bông hoa, trở thành vô số mảnh, từng mảnh từng mảnh rơi xuống.
Mà lúc rơi xuống, lá cây là từ từ phân tán ra, và khi chúng đã hoàn toàn tán loạn, chúng chỉ rơi xuống đất.
Lúc rơi xuống tới mặt đất, mảnh lá cây này mặc dù hoàn toàn phân tán hết, nhưng mà xương lá vẫn còn nguyên vẹn.
“Hảo đao pháp!”
Một đạo tiếng cảm thán vang lên.
Chu Thành bỗng nhiên nhìn lại.
Chỉ thấy một vị mặc chiến bào hoàng kim, một người đàn ông trung niên vẻ ngoài độc đoán đáng kinh ngạc đang bước xuống từ bầu trời đêm..
Phân bộ của Đế Sát cung có trùng điệp đại trận cấm chế, nhưng mà vị trung niên này lại trực tiếp xuyên qua cấm chế dày đặc của phân bộ Đế Sát cung, sau đó đi tới viện của Chu Thành.
Cấm chế của phân bộ Đế Sát cung, đối với người này mà nói, cũng chẳng có tác dụng gì.
Người trung niên nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của Chu Thành, bộ dáng sẵn sàng chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào, lại lộ ra vẻ mặt tươi cười, cười nói với Chu Thành: “Ta là Xích Dương.”
Chu Thành thần sắc cực kỳ chấn động.
Xích Dương!
Cung chủ Đế Sát cung.
Chu Thành không nghĩ tới người tới lại là cự đầu của thế giới Tiên Võ, cung chủ Đế Sát cung Xích Dương.
Cung chủ Đế Sát cung Xích Dương nhìn thấy phản ứng của Chu Thành, cười cười, cũng không có gì ngạc nhiên, hắn nhìn Chu Thành, tán thưởng nói: “Tiểu tử, ngươi quả là không tệ.”
Không tệ? Là nói Chu Thành đoạt được quán quân cuộc thi đấu tranh tài Tiên Võ?
Hay là nói Chu Thành ngưng tụ ra Cửu Thải Côn Bằng Chí Tôn Pháp Tướng?
Có lẽ, là cả hai.
Được cự đầu thế giới Tiên Võ như Xích Dương tán thưởng, Chu Thành cũng có chút bắt đầu ngại ngùng, nói ra: “Đa tạ cung chủ khích lệ.”
Xích Dương nhẹ gật đầu, nói ra: “Tuy nhiên, ngươi mặc dù có Chí Tôn Pháp Tướng, nhưng mà, về sau vẫn cần phải nỗ lực. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể trở thành cự đầu Tiên Võ.”
Chu Thành cung kính xác nhận.
Xích Dương nhìn thoáng qua món Bán Tiên khí kia trong tay Chu Thành, nói ra: “Cây đao này, ngươi phải biết quý trọng, còn có quyển bí tịch Tiên Nhân kia, ngươi cũng phải nghiên cứu cho thật kỹ, nếu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi ta.”
Chu Thành từng cái xác nhận.
Xích Dương cùng Chu Thành lại hàn huyên một hồi, sau đó đạp không bay đi.
Lúc rời đi, nói sẽ ở Đế Sát cung chờ Chu Thành.
Chu Thành nhìn bóng dáng Xích Dương rời đi, thật lâu.
Tuy rằng vừa rồi bọn họ gặp nhau không lâu, nhưng sự xuất hiện của Xích Dương, khiến cho Chu Thành không thể bình tĩnh được một lúc lâu.
Chu Thành nắm chặt tay, hắn thề thề rằng một ngày nào đó, hắn cũng sẽ trở thành một tồn tại giống như Xích Dương.
Sự xuất hiện của Xích Dương, cũng không có kinh động đến bọn người Lâm Chính, Lục Nghiêm, hiển nhiên, đám người Lâm Chính, Lục Nghiêm cũng không biết Xích Dương đến.
Đợi sau khi Xích Dương rời đi, Chu Thành lấy quyển Tiên Nhân bí tịch kia ra, trên bí tịch là chữ viết cổ: “Phi Tiên kiếm pháp.”
Nhưng mà, bốn chữ này, không phải là dùng bút viết ra, mà dường như là có người nào đó dùng kiếm khắc bốn chữ này vào phía trên.
Dùng kiếm khắc chữ lên giấy, trang giấy mỏng như cánh ve, có thể thấy được kiếm pháp của người này đã đạt đến trình độ kinh người, chỉ riêng là bốn chữ này, liền ẩn chứa kỹ năng kiếm pháp tối cao.
Chu Thành nhìn bốn chữ này, chỉ cảm thấy có vô số kiếm khí ấp ủ ở trong đó, phảng phất muốn phát ra bất cứ lúc nào.
Trong thoáng chốc, Chu Thành dường như đi tới một thế giới của kiếm.
Ở đây, có hàng ngàn kiếm khí, những kiếm khí này đã biến thành nhiều dạng khác nhau và không ngừng lang thang. Mỗi khí kiếm là một loại tâm khí.
Cứ như vậy, Chu Thành tay cầm bí tịch Phi Tiên kiếm pháp đứng ở đó không hề nhúc nhích, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Vào lúc rạng sáng, khi Lâm Chính đến sân tìm Chu Thành, Chu Thành mới từ bên trong thế giới kiếm đi ra.
Lâm Chính đến đây là để nói với Chu Thành hai ngày nữa sẽ lên đường về tổng bộ của Đế Sát cung, nói Chu Thành hai ngày này chuẩn bị một chút.
Cuối cùng, Lâm Chính nói: “Chu Thành, Triệu Thạch kia, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Chu Thành khẽ giật mình, nói ra: “Ta sẽ chú ý.”
Sau khi Lâm Chính rời đi, Chu Thành sầm mặt lại, ý trong lời nói của Lâm Chính là, Triệu Thạch kia lại có âm mưu gì muốn đối phó với hắn?
Nghĩ đến đây, trong mắt Chu Thành đầy sát ý.
Sau đó hai ngày, Chu Thành ngoài việc nghiên cứu bí tịch Phi Tiên kiếm pháp, là đến viện của phụ mẫu, chỉ điểm ba người phụ mẫu cùng đại ca tu luyện.
Những ngày này, dưới sự trợ giúp của linh dược mà Chu Thành đưa cho, thực lực của ba người Chu Uy, Lạc Thủy, Chu Lập đều là đột nhiên tăng mạnh.
Đương nhiên, hai ngày này, Chu Thành cũng dành thời gian nuốt và luyện hóa viên tiên đan kia.
Dưới tác dụng và uy lực kinh người của tiên đan, Chu Thành liên tục đột phá, và đột phá đến Tôn cảnh thập trọng!
Khi Chu Thành Tôn cảnh thất trọng đỉnh phong, sẽ có thể lực chiến đấu với Vĩnh Vô Song, mà bây giờ Tôn cảnh thập trọng, có thể hình dung được thực lực bây giờ của Chu Thành.
Và sau khi chuyển hóa sức mạnh của tiên đan, hai đại Thần Thể của Chu Thành đều được cường hóa không nhỏ, cho dù là phòng ngự, hay là sức mạnh đều tăng lên rất nhiều.
Hai ngày sau, Lâm Chính cùng Chu Thành lên đường, bắt đầu tiến về tổng bộ của Đế Sát cung.
Tổng bộ của Đế Sát cung không quá, may mà có phi thuyền của Đế Sát cung, cho nên,đám người Chu Thành, chỉ dùng đến thời gian không quá nửa tháng, đã đi tới tổng bộ của Đế Sát cung.
Đi vào tổng bộ của Đế Sát cung, nhìn những dãy núi vô tận trước mắt nhìn, nhìn vô số dị thú Thượng Cổ bay lượn trên trời cao, nhìn tòa cung điện kia được bao phủ linh khí, tựa như tiên cảnh, bọn người Chu Thành, Chu Uy, Lạc Thủy đều không giấu nổi sự bàng hoàng.
Ngược lại là bảy người Tần Mãnh, Lâm Nho biểu lộ không có thay đổi gì.
Lâm Chính nhìn tổng bộ Đế Sát cung trước mắt, cười nói với Chu Thành: “Cuối cùng cũng đến rồi, đi thôi, bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi Tiềm Long viện trước.”
Tiềm Long viện, là chỗ ở của các đệ tử nội môn Đế Sát cung.
Thế là, Lâm Chính dẫn theo bọn người Chu Thành đi tới Tiềm Long viện.
Chu Thành ngồi lên lưng của dị thú Đế Sát cung, từ trên cao quan sát cung điện Đế Sát cung, có cảm giác như đang ở chốn thần tiên trên mây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận