Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 223: Phụ thân bị người ta đánh trọng thương

Chu Lập là dùng dốc hết toàn lực điên cuồng chạy tới, đầu tóc rối bời, rất là chật vật, Chu Lập đến thu hút ánh mắt của không ít người.
“Đại ca!” Chu Thành nhìn thấy Chu Lập thở hồng hộc, không khỏi kinh ngạc.
Cung chủ Đế Sát cung Xích Dương nhìn thấy Chu Lập, cũng đều nghi hoặc, ánh mắt ra hiệu trưởng lão cửa ra vào để Chu Lập tiến vào.
Chu Lập sau khi có thể đi vào, lúc nhìn thấy Liệt Hoàng ngồi ở hàng trước nhất, ngay lập tức hai mắt phẫn nộ, bất bình, Chu Thành, bọn người Xích Dương nhìn thấy bộ dáng cắn răng nghiến lợi của Chu Lập lúc nhìn thấy Liệt Hoàng, đều là rất ngạc nhiên.
“Đại ca, ngươi đây là?” Chu Thành vội vàng bước nhanh tiến lên, hỏi.
Chu Lập nhìn thấy Chu Thành, hai mắt đỏ lên, khóc ròng nói: “Phụ thân bị người ta đánh trọng thương, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh!”
“Cái gì!” Chu Thành biến sắc.
Xích Dương nghe xong, cũng đều kinh ngạc, Chu Uy không phải ở trong cung điện của đệ tử Chu Thành hay sao, trong Đế Sát cung này, đệ tử nào của Đế Sát cung còn dám ra tay với Chu Uy?
Rất nhiều người cũng đều kinh ngạc.
Chu Lập đột nhiên chỉ về hướng Liệt Hoàng đang nhàn nhã uống rượu, tức giận nói: “Chính là hắn, chính là hắn vô cớ ra tay làm phụ thân trọng thương!”
Tất cả mọi người nhìn về hướng Liệt Hoàng.
Chu Thành nhìn về phía Liệt Hoàng, sầm mặt lại, song quyền nắm chặt: “Là ngươi làm phụ thân ta trọng thương!”
Liệt Hoàng đối mặt với chất vấn của Chu Thành, nhưng cũng không để ý, vẫn ở nơi đó hắn vẫn đang tự mình uống rượu ngon, chậc chậc nói: ” Rượu này của Đế Sát cung Các ngươi quả thật không tệ.”
Chu Thành hai mắt lạnh lẽo.
Đặt chén rượu xuống, Liệt Hoàng lúc này mới thảnh thơi nhìn về phía Chu Thành, vẻ mặt không thèm để ý nói: “Không sai, chính là ta đả thương phụ thân ngươi.”
“Vì sao? !” Chu Thành ngữ khí lạnh lùng.
Liệt Hoàng cười: “Ta rat ay với người nào, chẳng lẽ còn cần lý do?
Lúc này, Chu Lập tức giận nói: “Là hắn đùa giỡn mẫu thân, phụ thân khiển trách hắn một câu, hắn liền ra tay với phụ thân, còn nói muốn bóp chết phụ thân! Nếu không phải Du Minh trưởng lão mở miệng ngăn cản, phụ thân bây giờ e là đã!”
Nghe Chu Lập nói đến đây, mọi người trên đại điện sắc mặt khác nhau.
Chu Thành toàn thân sát ý, lạnh lùng nhìn Liệt Hoàng, Liệt Hoàng cảm giác được sát ý trên người Chu Thành, cười cười: “Thế nào, muốn ra tay ư?” Sau đó khinh miệt cười nói: “Nhưng mà, ngươi trước khi ra tay, hãy suy nghĩ cho thật kỹ càng, như ngươi, còn không phải là đối thủ của ta.” Sau đó liếc nhìn một đám cao thủ của Đế Sát cung: “Có lẽ, ngươi là muốn cho một đám cao thủ của Đế Sát cung đánh nhau.”
Một đám cao thủ của Đế Sát cung nghe vậy, ai cũng tức giận.
Xích Dương nhìn Liệt Hoàng cùng Trần An các cao thủ của Bách Tiên môn một chút, chỉ cái nhìn này, liền khiến bọn người Trần An chỉ cảm thấy căng thẳng trong lòng, có loại cảm giác như ngạt thở.
Trần An vừa muốn mở miệng khuyên khiển trách Liệt Hoàng, đột nhiên, Chu Thành mở miệng nói: “Giết ngươi, còn không cần những người khác ra tay, một mình ta là đủ rồi.”
Bọn người Trần An khẽ giật mình, nhìn về phía Chu Thành, chỉ thấy Chu Thành gắt gao nhìn chằm chằm Liệt Hoàng: “Ngươi không phải vừa mới một mực la hét muốn xem pháp tướng của ta sao?”
“Đến đây!”
Đến đây!
Giọng nói của Chu Thành trên đại điện ầm vang quanh quẩn.
Liệt Hoàng hai mắt nhíu lại, đặt chén rượu xuống, thân hình như mị, đi tới trên đại điện, đứng ở đối diện Chu Thành, hắn nhìn Chu Thành, cười hắc hắc: “Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng ngươi chiếm vị trí quán quân của cuộc thi tranh đấu Tiên Võ, đã liền tưởng thật là mình là đệ nhấ của thế hệ trẻ tuổi?”
“Hôm nay, ta nhường ngươi một tay!”
“Chỉ cần ngươi có thể thắng ta, về sau ta gặp ngươi, đều chạy đi.”
Nói đến đây, nhìn về phía Xích Dương cùng một đám cao thủ của Đế Sát cung, lại nói: “Nhưng mà, đợi lát nữa ta nếu như đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, sư phụ ngươi cùng cao thủ của Đế Sát cung sẽ không ra tay chứ?”
Xích Dương hơi nhướng mày.
Triệu Thạch đang ngồi tại vị trí trước thấy Chu Thành muốn khiêu chiến với Liệt Hoàng, trong lòng không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, Chu Thành này quả thực là muốn chết a!
Liệt Hoàng mặc dù bởi vì nguyên nhân tuổi tác, không cách nào tham gia cuộc thi tranh đấu Tiên Võ lần này, nhưng mà ai cũng biết, thực lực của Liệt Hoàng tuyệt đối không phải bọn người Tần Hồng Vĩ của Thái Nhất Tiên Môn, Vĩnh Vô Song của Vĩnh Tiên vương triều có thể so.
Cho dù là mười cái Tần Hồng Vĩ cũng nhất định không phải là đối thủ của Liệt Hoàng.
Chu Thành nhìn Liệt Hoàng, trầm giọng nói: “Ta đã nói, giết ngươi, còn không cần những người khác ra tay, chỉ cần một mình ta là đủ.”
Hắn đối với thực lực của Liệt Hoàng, vẫn là có sự hiểu biết nhất định.
Thực lực của Liệt Hoàng hoàn toàn chính xác là mạnh hơn so với bọn người Tần Hồng Vĩ, Vĩnh Vô Song, Vu phượng, Thần Hải Phong, Yêu Tinh, Hải Mặc Tư, Mặc Uyên, thậm chí mấy người Tần Hồng Vĩ liên thủ đều không phải là đối thủ của Liệt Hoàng.
Thế nhưng mà, Chu Thành xưa đâu bằng nay, thực lực của hắn, cũng vượt xa không phải lúc trước tham gia tranh đấu Tiên Võ có thể so sánh, hắn sau khi nuốt viên tiên đan kia được ban thưởng sau thi đấu, đã đột phá Tôn cảnh thập trọng.
Hiện tại, ngay cả mấy người Tần Hồng Vĩ liên thủ, hắn một bàn tay cũng có thể đè mấy người Tần Hồng Vĩ xuống đất, hung hăng vò chết.
Liệt Hoàng nghe vậy, lại là cười ha ha: “Tốt, nếu đã như vậy, vậy ta ngược lại muốn xem xem, ngươi sẽ làm thế nào để giết ta!” Nói đến đây, đột nhiên toàn thân khí thế phóng đại, khí tức kinh người như là như cơn lốc cuốn lên đại điện.
Tất cả đồ vật đại điện bị thổi bay lên.
Đồng thời, một ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt từ trên thân Liệt Hoàng chiếu lên, cũng dần dần khuếch tán.
“Thánh cảnh!” rất nhiều người trên đại điện đều là kinh ngạc.
Liệt Hoàng thình lình đã vượt qua Tôn cảnh thập trọng đỉnh phong, đột phá vào Thánh cảnh, trở thành cường giả Thánh cảnh.
Một khi đột phá Thánh cảnh, thực lực tuyệt đối không phải Tôn cảnh có thể so sánh.
Thánh cảnh cùng Tôn cảnh thập trọng đỉnh phong chênh lệch cực lớn, cho dù là mười Tôn cảnh thập trọng đỉnh phong, cũng không phải là đối thủ của Thánh cảnh nhất trọng.
Lâm Chính nhìn thấy Liệt Hoàng đã đột phá Thánh cảnh, lông mày không khỏi nhíu lại, trong mắt lo âu, hắn thấy, thực lực của Chu Thành bây giờ mặc dù mạnh hơn so với bọn người Tần Hồng Vĩ, nhưng mà còn xa xa không phải là đối thủ của Liệt Hoàng.
Hắn không khỏi nhìn về hướng cung chủ Xích Dương.
Mặc dù Liệt Hoàng không dám giết Chu Thành trước mặt mọi người, nhưng là nhất thời lỡ tay làm Chu Thành bị thương nặng, hủy pháp tướng của Chu Thành thì sao? Tại Tôn cảnh một khi bị hủy pháp tướng, như vậy đối với hi vọng Thánh cảnh, cả đời này cũng không cách nào đoạt được thành tựu Thánh cảnh.
Thế nhưng là, Xích Dương ngồi ở chỗ đó, lại là không có mở miệng.
Đúng lúc này, đột nhiên, thân hình Liệt Hoàng thoắt một cái, đột nhiên một quyền đánh về phía ngực Chu Thành.
Lực nắm đấm kinh khủng ầm ầm trong không gian, khiến cho khí tức lan tràn ra như một cơn lốc, trong đại điện một vài đệ tử thực lực yếu ớt chỉ cảm thấy trái tim xiết chặt, có cảm giác tim mình như muốn bị đánh thành từng mảnh vụn.
Lâm Chính cảm nhận được sức mạnh một quyền này của Liệt Hoàng, biến sắc.
Một quyền này, Chu Thành nếu như bị đánh trúng, không chết thì cũng trọng thương.
Với thực lực và phòng ngự bây giờ của Chu Thành, căn bản là không thể nào ngăn cản được một quyền này.
Ngay lúc Lâm Chính biến sắc, lúc muốn cân nhắc có nên ngăn cản hay không, đột nhiên, Chu Thành tay phải vươn ra, vậy mà hướng về nắm đấm của Liệt Hoàng nắm lại.
Lâm Chính thấy thế, không khỏi lo lắng nói: “Chu Thành, mau lui lại!”
Liệt Hoàng nhìn thấy Chu Thành không có lùi bước, ngược lại ý đồ ngăn cản quyền lực của mình, khóe miệng không khỏi hiện nhếch môi cười, không biết tự lượng sức mình, muốn chết! Hắn không những không hề thu tay lại, ngược lại gia tăng sức mạnh.
Xích Dương hai mắt chăm chú nhìn động tác của Chu Thành.
Triệu Thạch lại là không kìm được vui mừng trong lòng, trên mặt nở nụ cười.
Oanh!
Dưới sự chú ý của mọi người, nắm đấm của Liệt Hoàng đánh vào phía trên bàn tay phải của Chu Thành.
Không có máu bắn tung tóe trên không trung như mọi người tưởng tượng, chỉ nìn thấy Chu Thành đang vững vàng đứng ở đó, bàn tay phải nắm lấy nắm đấm của Liệt Hoàng.
Nắm đấm của Liệt Hoàng dường như đánh vào trên một ngọn núi không thể phá vỡ, lại không cách nào tiến lên thêm một tấc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận