Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 283: Đối địch với Thái Nhất Tiên Môn

Giống như Thái Vô, bọn người Dương Thư, Thần Vạn Lý cũng quan sát Kiếm lão.
Tất cả mọi người không để ý đến Diệp lão, Long lão, Đao lão.
Không lâu sau, Thái Vô và mấy chục vạn đại quân sau người đi tới trước mặt Chu Thành, mấy người Diệp lão.
Thái Vô mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Chu Thành: “Chu Thành đúng không? Rất tốt, từ khi Thái Nhất Tiên Môn ta thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên có người đến sơn môn Thái Nhất Tiên Môn ta giết người.”
Cũng không phải là Thái Vô nói láo.
Từ khi Thái Nhất Tiên Môn thành lập đến nay, đã vài vạn năm, hoàn toàn chính xác là lần đầu tiên có người dám xông vào Thái Nhất Tiên Môn giết đệ tử Thái Nhất Tiên Môn.
Sau đó, Thái Vô nhìn Kiếm lão bên người Chu Thành: “Các hạ đã có đảm lượng xông Thái Nhất Tiên Môn, chẳng lẽ không có can đảm lấy diện mạo thật gặp người sao?”
Lúc này, bốn người Diệp lão còn đeo mặt nạ.
Kiếm lão nhìn Thái Vô, cảm nhận được thao thiên kiếm khí trên người Thái Vô, sắc mặt bình tĩnh: “Chờ một chút ngươi sẽ nhìn thấy diện mục thật của chúng ta.”
Thái Vô đi lên một bước, dửng dưng nói: “Ra tay đi, nghe nói ngươi cũng biết Thập Phương Kiếm, ta cũng muốn xem xem ngươi tu luyện Thập Phương Kiếm đến tầng thứ mấy.”
Kiếm lão quay qua nhìn Chu Thành.
Chu Thành khẽ gật đầu.
Được Chu Thành cho phép, lúc này, Kiếm lão mới đi lên, đi tới trước mặt Thái Vô.
Cao thủ các tông các vương triều thấy Thái Vô vừa đến thì muốn xuất thủ, đều nín thở, tất cả mọi người nhìn chằm chằm hai người Thái Vô và Kiếm lão, sợ lát nữa bỏ lỡ bất kỳ một khoảnh khắc nào.
Kiếm lão đi tới trước mặt Thái Vô, cũng không có lập tức xuất thủ, trường kiếm trong tay của hắn vù vù không thôi, mặc dù kiếm trong tay Kiếm lão còn chưa có ra khỏi vỏ nhưng ở đây ai cũng cảm nhận được kiếm khí kinh khủng trong vỏ kiếm.
Hơn nữa, kiếm khí đang không ngừng tăng cường.
Thái tổ Vạn Kiếm Vương Triều nhìn Kiếm lão, vẻ mặt ngưng trọng, hắn là cao thủ sử dụng kiếm, cả đời tu luyện kiếm đạo, si mê kiếm đạo, cho nên càng có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm khí trong vỏ kiếm của Kiếm lão mạnh như thế nào.
Thái Vô cảm nhận được kiếm khí trong vỏ kiếm của Kiếm lão, hơi bất ngờ, gật đầu nói: “Kiếm khí không tệ, đáng cho ta xuất thủ.”
Ngay trong nháy mắt khi hắn dứt lời, trường kiếm trong tay Kiếm lão ra khỏi vỏ.
Ông!
Trong nháy mắt khi trường kiếm của Kiếm lão ra khỏi vỏ, toàn bộ thiên địa bừng sáng, đây là cảm giác đầu tiên của tất cả mọi người.
Hiện trường, rất nhiều cao thủ từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy kiếm quang sáng như thế.
Thiên địa vì thế mà thất sắc.
Trường kiếm của Kiếm lão ra khỏi vỏ, đám người còn không kịp phản ứng thì trường kiếm đã đâm tới trước yết hầu Thái Vô.
Nhưng là ngay khi trường kiếm đâm đến trước yết hầu Thái Vô thì dừng lại, bởi vì trường kiếm bị hai ngón tay kẹp lấy.
Tất cả mọi người chấn kinh.
Thái tổ Vạn Kiếm Vương Triều yết hầu run run, một kiếm vừa rồi, thực sự quá nhanh, nếu là hắn thì sợ là bây giờ đã bị trường kiếm xuyên qua.
Hai người Dương Thư, Thần Vạn Lý cũng sợ hãi, trong đầu nhớ lại một kiếm thạch phá thiên kinh của Kiếm lão vừa rồi.
Một kiếm này cũng không có kiếm chiêu, nhưng lại thắng bất kỳ kiếm chiêu gì.
Một kiếm này, là một trong một kiếm mạnh nhất mà hai người từng thấy.
“Tốt!” Thái Vô hai ngón kẹp lấy trường kiếm của Kiếm lão, tán thán, chớ nhìn hắn có vẻ nhẹ nhõm kẹp lấy trường kiếm của Kiếm lão, nhưng chỉ có hắn mới biết, hắn cũng không thoải mái.
Hắn đang muốn chấn văng trường kiếm trong tay Kiếm lão thì đột nhiên trường kiếm của Kiếm lão phun ra nuốt vào quang mang, kiếm khí kinh người từ trong kiếm phun ra.
Thái Vô ngẹo đầu qua một bên, khó khăn lắm mới tránh thoát kiếm khí.
Trường kiếm trong tay Kiếm lão chấn động, chấn văn hai ngón tay của Thái Vô, lại một kiếm đâm tới Thái Vô.
Một kiếm này, tuy quỷ dị nhưng lại tự nhiên mà thành, giống như gió xuân nhẹ nhàng, nhưng Thái Vô lại dùng trường kiếm trong tay chặn lại, khó khăn lắm mới chặn được một kiếm này.
Keng!
Trường kiếm của Kiếm lão đánh vào trên thân trường kiếm trong tay Thái Vô, vang lên một tiếng keng, một tiếng này như vang trong óc mọi người, lại như từ trong lòng mọi người vang lên.
Những đệ tử thực lực yếu chút thì cảm thấy thần hồn và trái tim nhói nhói, sợ hãi lui lại.
Sau đó, Kiếm lão một chiêu tiếp lấy một chiêu, không ngừng công kích Thái Vô, khi thì như mưa to gió lớn, khi thì như gió nhẹ quất vào mặt, kiếm khí khi thì như đại dương mênh mông, khi thì như mưa phùn.
Mỗi một cái kiếm chiêu, nhìn như lộn xộn nhưng lại dính liền khăng khít, vừa đúng, mỗi một cái kiếm chiêu từ trong tay Kiếm lão thi triển đi ra thì đều đạt đến hạn mức cao nhất của kiếm đạo.
Thế nhưng mặc cho Kiếm lão kiếm chiêu vô tận, từ đầu đến cuối đều không có đâm trúng Thái Vô.
Thái Vô thân hình phiêu hốt, trường kiếm trong tay khi thì ngăn cản, khi thì đánh ra, khi thì kiếm khí tràn ngập, khi thì như thiên quân vạn mã, khi thì như vạn lôi nổ vang.
Hai người xuất thủ quá nhanh, trong nháy mắt đã giao thủ hai ba mươi chiêu.
Nhanh đến rất nhiều Thái tổ vương triều đang có mặt ở đây đều hoa mắt.
“Kiếm pháp không tệ.” Thái Vô giao thủ với Kiếm lão, vừa xuất kiếm, vừa lên tiếng nói, đột nhiên, trường kiếm trong tay của hắn hóa thành một con Kiếm Long, bay tới Kiếm lão.
Khiến cho người ta kỳ quái là trường kiếm trong tay Thái Vô biến thành Kiếm Long đi rất chậm.
Nhưng Kiếm lão lại vẻ mặt ngưng trọng.
Mọi người ở đây kỳ quái, đột nhiên, con Kiếm Long đó chấn động, hóa thành vô số con Kiếm Long, hơn nữa càng ngày càng nhiều, cuối cùng có chừng một vạn con.
Mỗi một con Kiếm Long đều khóa chặt Kiếm lão.
Hình như cho dù Kiếm lão tránh né như thế nào đi nữa thì đều không thể tránh thoát Kiếm Long này.
Kiếm lão lui lại, đứng vững, trường kiếm trong tay, một kiếm chém ra, một kiếm này như một kiếm cửu thiên, như một kiếm trảm thiên, bầu trời giống như bị chém ra.
“Cửu Thiên Kiếm Pháp!” Thái tổ Vạn Kiếm Vương Triều nhìn thấy một kiếm này của Kiếm lão, cả kinh nói.
“Cái gì, Cửu Thiên Kiếm Pháp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận