Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 147: TA TỪNG NÓI ĐỂ CÁC NGƯƠI RỜI ĐI SAO

Lập tức, Thường Hồng Thiên của Thú Hoàng môn đem người trung niên ném quăng ra hướng bàn mà Chu Thành và Chử Viễn đang ngồi.
Sức mạnh của Thường Hồng Thiên cực lớn, người trung niên mang theo lực trùng kích kinh người bay tới hướng Chu Thành và Chử Viễn.
Nếu như hai người Chu Thành và Chư Viễn là võ giả bình thường, chỉ sợ cũng bị đập trúng mà bay ra.
Nhìn thấy người trung niên kia muốn đập trúng hai người Chu Thành và Chử Viễn, Chử Viễn đang muốn lúc ra tay, bàn tay Chu Thành hướng về phía trước hư không ấn một cái, liền thấy người trung niên ngừng lại bên ngoài hai người Chu Thành một thước.
Dù là như vậy, người trung niên cũng đều bị dọa đến chưa tỉnh hồn.
Thường Hồng Thiên cùng mấy vị cao thủ của Thú Hoàng môn thấy kia trung niên lại được Chu Thành đón lấy, sau khi ngạc nhiên, Thường Hồng Thiên lạnh lùng mà nhìn Chu Thành: “Tiểu tử, ngươi là ai? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng quản việc của Thú Hoàng môn ta.”
Thấy Thường Hồng Thiên đem người ném về phía mình, còn bảo mình đừng quản chuyện của Thú Hoàng môn, Chu Thành uống một hớp rượu cạn sạch rượu trong bát, nhìn Thường Hồng Thiên, lạnh lùng: “Ta là ai ư? Việc này hôm nay, ta còn thực sự là muốn quản.”
Rất nhiều người của tửu lâu đều nhìn lại hướng bên này.
Bởi vì Chư Viễn rất ít lộ diện, cho nên tất cả mọi người không có nhận ra Chư Viễn, về phần Chu Thành thì càng không cần nói.
Thường Hồng Thiên nghe vậy, lại nở nụ cười, nhìn hai người Chu Thành và Chư Viễn một chút: “Lần này tới Tứ Hải kinh thành, ta vốn đang lo lắng nhàm chán, lần này không cần lo lắng.”
Bốn vị cao thủ khác của Thú Hoàng môn đều nở nụ cười.
Thường Hồng Thiên nói đến đây, ánh mắt ra hiệu cho một vị cao thủ Thú Hoàng môn trong đó.
Vị cao thủ của Thú Hoàng môn kia hiểu ý, đứng lên, lúc muốn đi tới hướng Chu Thành, đột nhiên, Chu Thành nhiếp một cái trên hư không, giống như Thường Hồng Thiên nắm lấy vị trung niên kia lúc trước, nắm qua hướng Thường Hồng Thiên.
Thường Hồng Thiên đang muốn gắp thức ăn vào trong miệng, đột nhiên một luồng sức mạnh kinh khủng bao phủ lấy hắn, giật nảy mình, nhanh chóng vận chuyển nội lực chống cự, nhưng mà hắn vừa vận chuyển nội lực, cả người liền bị hút bay lên.
Thường Hồng Thiên muốn khống chế thân thể của mình, lại kinh ngạc phát hiện căn bản là không có cách khống chế.
Không có bất kỳ lo lắng gì, hắn bị nắm đến trước mặt Chu Thành.
Giống như hắn lúc trước nắm cổ người trung niên kia, Chu Thành nắm cổ Thường Hồng Thiên.
Thường Hồng Thiên chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn, có loại cảm giác như muốn bị bóp nát.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, nhưng trong nháy mắt, vị cao thủ của Thú Hoàng môn kia vừa đứng lên, lại đột nhiên nhìn thấy Thường Hồng Thiên bị nắm đến trước mặt Chu Thành, không khỏi ngẩn ngơ.
Tất cả mọi người ở tửu lâu đều ngạc nhiên.
Ba vị cao thủ khác của Thú Hoàng sau khi môn khẽ giật mình, cũng đều kịp phản ứng, gần như đồng thời bỗng nhiên đứng dậy.
“Ngươi!” Thường Hồng Thiên không dám tin nhìn Chu Thành, nhìn thiếu niên chỉ có 13~14 tuổi này trước mắt.
Hắn là đại đệ tử thủ tịch của Thú Hoàng môn, một thân thực lực tất nhiên là không hề yếu, đã là Tiên Thiên thập trọng hậu kỳ đỉnh phong, vậy mà trước mặt thiếu niên này không có sức lực ngăn cản!
“Ngươi là ai? !” Thường Hồng Thiên dùng hết toàn lực khàn giọng hét lên.
Bởi vì cổ họng hắn bị Chu Thành nắm chặt, cho nên, lúc khàn giọng gọi, liên lụy đến cổ họng, không khỏi đau đến cắn răng.
Bốn vị cao thủ của Thú Hoàng môn đi tới, vây quanh hai người Chu Thành, Chư Viễn lại.
“Thường Hồng Thiên chính là đại đệ tử thủ tịch của Thú Hoàng môn chúng ta, ta khuyên các hạ tốt nhất là thả hắn ra.” Một vị cao thủ của Thú Hoàng môn nhìn chằm chằm Chu Thành, sắc mặt âm trầm.
“Cái gì, hắn chính là đại đệ tử thủ tịch của Thú Hoàng môn Thường Hồng Thiên!”
Cao thủ của Thú Hoàng môn nói, đã khiến rất nhiều cao thủ lầu một của tửu lâu xôn xao.
“Thả hắn ra?” Chu Thành lạnh lùng nhìn Thường Hồng Thiên một chút, ngay lúc trong lòng Thường Hồng Thiên đang căng thẳng, đột nhiên, Chu Thành nói: “Có thể.”
Thường Hồng Thiên trong lòng vui mừng.
Bốn vị cao thủ của Thú Hoàng môn trong lòng cũng đều buông lỏng.
Xem ra, đối phương coi như thức thời.
Đúng lúc này, đột nhiên, Chu Thành đấm ra một quyền, đánh vào trên ngực của Thường Hồng Thiên.
Bình! Chỉ thấy Thường Hồng Thiên bị Chu Thành một quyền đánh như diều đứt dây, bắn ngược ra ngoài.
Thường Hồng Thiên từ trên đỉnh đầu đám người bay qua, cuối cùng, bay ra ngoài cửa chính của tửu lâu, đập vào trên đường phố bên ngoài tửu lâu.
Ầm vang một tiếng vang lớn, chỉ thấy Thường Hồng Thiên nện trên đường đi làm cho cát bụi tung lên, tảng đá vỡ nát.
Thường Hồng Thiên nện trên đường phố ở bên ngoài, lại lăn ra mấy mét, mới ngừng lại được, bởi vì ngực đau nhức dữ dội, làm cho cơ thể hắn cong lại, hắn há miệng ra, phun ra một ngụm máu lớn, những người đi qua gần đó đều bị dọa đến vội vàng né tránh, sợ bị văng trúng.
Đám người trong tửu lâu ngây người.
Đều là không ngờ tới là Chu Thành sau khi biết thân phận của Thường Hồng Thiên, vẫn dám ra tay đánh Thường Hồng Thiên bay ra ngoài.
Tất cả mọi người nhìn ra được, vừa rồi một quyền kia của Chu Thành sức mạnh rất lớn, mặc dù chỉ là một quyền, chỉ sợ đối với Thường Hồng Thiên cũng đủ rồi.
“Ngươi!” Bốn vị cao thủ của Thú Hoàng môn ai cũng nhìn hằm hằm Chu Thành, ánh mắt kia, hận không thể xé xác Chu Thành.
Thế nhưng mà, bốn người lại là không ai dám ra tay.
Thực lực bọn hắn mặc dù không yếu, nhưng mà không mạnh bằng Thường Hồng Thiên.
“Tiểu tử, việc này hôm nay, không xong đâu!” Một vị cao thủ Thú Hoàng môn trong đó lạnh lùng nhìn Chu Thành, nói xong, liền muốn cùng ba người khác rời đi.
“Ta từng nói để cho các ngươi rời đi à.” Giọng Chu Thành hờ hững vang lên.
Bốn người của Thú Hoàng môn không khỏi ngừng lại.
” Bốn người các ngươi, nếu có thể đỡ được một kiếm của ta, ta sẽ để cho các ngươi rời đi.” Chu Thành nói đến đây, tiện tay một chỉ, lấy ra đại kiếm, lập tức, vô số kiếm khí bay ra.
Kiếm khí hiện ra lôi điện màu tím.
Trong nháy mắt, liền tới trước mặt bốn người Thú Hoàng môn.
Bốn người quá sợ hãi, đang muốn trốn tránh, nhưng mà, vẫn là chậm một bước.
Kiếm khí trong nháy mắt đánh trúng bốn người.
Bốn người giống như Thường Hồng Thiên, đều bị đánh bay ra tửu lâu, từ cửa lớn của tửu lâu bay ra ngoài, nện xuống ở trước mặt Thường Hồng Thiên, sau đó lăn lộn, rồi vọt tới va vào Thường Hồng Thiên.
Thường Hồng Thiên vốn đang cố gắng giãy dụa đứng dậy, đột nhiên liền nhìn thấy bốn người đập bay tới, sau đó đập tới hướng mình, hắn căn bản là không có tránh được, đều bị bốn người đụng trúng.
Năm người đồng thời lăn trên đường phố.
Đám người nhìn lại, chỉ thấy năm người mặt mũi đều bầm dập, bốn vị cao thủ của Thú Hoàng môn kia áo giáp chỗ ngực đều bị kiếm khí của Chu Thành chém cắt thành từng dải.
Có cao thủ nhãn lực không tệ, nhìn ra kiếm khí của Chu Thành rất khủng bố, đều là hít một hơi lạnh.
Bốn vị cao thủ kia của Thú Hoàng môn nhìn Chu Thành, sau khi kinh sợ, cũng đều là khó nén hoảng sợ.
Vừa rồi, nếu như Chu Thành mới ra thủ mạnh thêm một chút, ngực của bọn hắn sẽ bị cắt ra hoàn toàn, chứ không chỉ là áo giáp.
“Cút đi.” Chu Thành nhìn mấy người một chút, nói ra: “Nếu có lần sau, ta lấy mạng chó của các ngươi!”
Năm người Thường Hồng Thiên giận mà không dám nói gì, năm người vịn vào nhau hoảng sợ rời đi.
Đợi năm người Thường Hồng Thiên rời đi xa, đám người ở tửu lâu vẫn an tĩnh, không ai lên tiếng.
Người trung niên được Chu Thành cứu đi đến trước mặt Chu Thành, ôm quyền cảm kích nói: “Đa tạ thiếu hiệp ra tay cứu giúp.” Hôm nay nếu không phải Chu Thành, kết cục của hắn chỉ sợ có thể đoán được.
Chu Thành lại là cười nói: “Không cần khách khí, ta nên cám ơn ngươi mới đúng.”
Người trung niên nghi hoặc, không hiểu ý trong lời nói của Chu Thành.
Sau khi hắn lần nữa cám ơn Chu Thành, cũng không quấy rầy hai người Chu Thành và Chử Viễn uống rượu, liền muốn cáo từ rời đi.
Chỉ là, hắn vừa mới xoay người muốn rời đi, liền gặp thái tử Viên Phong Hoa dẫn theo một đám cao thủ đi đến.
Rất nhiều người ở tửu lâu đều nhận ra Viên Phong Hoa, thấy Viên Phong Hoa tiến đến, đều là một sự náo loạn.a
Bạn cần đăng nhập để bình luận