Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 344: Đông Phương Ngọc phách lối

Trần Oánh không ngờ được là Đông Phương Ngọc lại mặt dày vô sỉ như thế, cho thủ hạ mình đánh lén Cổ Dược Phi, khiến cho trọng thương, lại nói chỉ là muốn thăm dò thực lực của Cổ Dược Phi.
Còn châm chọc thực lực Cổ Dược Phi kém.
Trần Oánh phẫn nộ: “Ta sẽ về nói cho phụ thân ta.”
Đông Phương Ngọc nghe vậy thì lại vô tình cười cười: “Tùy ngươi, ngươi về nói cho phụ thân ngươi, nói là Cổ Dược Phi ngay cả một chưởng của thủ hạ ta cũng không đỡ nổi.”
“Cổ Dược Phi này không phải là thiên tài chói mắt nhất trận pháp tổng công hội các ngươi sao? Ngay cả một chưởng của thủ hạ ta cũng không đỡ nổi, đúng là làm cho trận pháp tổng công hội các ngươi hổ thẹn.”
Trần Oánh tức giận đến xanh mặt, nhưng cũng biết nói nhiều vô ích với Đông Phương Ngọc, dẫn Cổ Dược Phi rời đi.
Đông Phương Ngọc nhìn Trần Oánh thở phì phò rời đi, phì cười một tiếng.
Thủ hạ đó nhìn Cổ Dược Phi bị thương mà đi, khinh miệt nói: “Cổ Dược Phi này là thiên tài yêu nghiệt nhất thế hệ trẻ tuổi của trận pháp tổng công hội, có thể chiến Đế Cảnh, chỉ là hư danh thôi.”
Đông Phương Ngọc nhìn chằm chằm bóng hình mỹ lệ xinh đẹp của Trần Oánh, nói: “Lát nữa ta sẽ cho ngươi tới tìm Trần Thiên Bằng cầu hôn.”
“Trần Thiên Bằng, người này tính tình rất cương, sợ là sẽ không đồng ý.” Thủ hạ nói.
“Không đồng ý?” Đông Phương Ngọc cười hắc hắc: “Đến lúc đó không phải do hắn đồng ý hay không, hắn không đồng ý cũng phải đồng ý, chờ ngày mai tiên đạo đại điển, ta sẽ đại hôn với Trần Oánh, đêm mai động phòng, ta phải luận bàn với nàng một phen.”
Thủ hạ cười ha ha.
“Với thực lực của Thiếu chủ, chắc chắn sẽ khiến cho Trần Oánh cầu khẩn trắng đêm.”
Đông Phương Ngọc và thủ hạ cười càng lớn.
Mà Trần Oánh dẫn theo Cổ Dược Phi rời đi, về tới sân điện bọn người Trần Thiên Bằng ở lại, kể chuyện Đông Phương Ngọc cho thủ hạ đánh lén, khiến Cổ Dược Phi trọng thương lại.
Trần Oánh tức giận nói: “Phụ thân, ngươi không biết, Đông Phương Ngọc đó phách lối cỡ nào, tùy tiện cỡ nào, hắn cho thủ hạ trắng trợn đánh trọng thương Cổ đại ca, hoàn toàn không xem trận pháp tổng công hội chúng ta ra gì.”
Sắc mặt Trần Thiên Bằng cũng khó coi, hắn nhìn về phía một đám cao thủ của trận pháp tổng công hội, nói: “Việc này, mọi người thấy thế nào?”
Thái Thượng trưởng lão của trận pháp tổng công hội Hoàng Hoành giận dữ nói: “Đông Phương Ngọc là cái thá gì, cũng dám cho thủ hạ đánh lén trọng thương trưởng lão trận pháp tổng công hội ta!”
“Chuyện này không thể bỏ qua như vậy!”
Một vị Thái Thượng trưởng lão khác là Lưu Thiếu Quân cũng bực tức nói: “Không sai, ngay cả Đông Phương Tuyết cũng không dám tùy tiện như thế, hắn cho là trận pháp tổng công hội chúng ta là quả hồng mềm muốn anwns bóp như thế nào cũng được hay sao!”
Ngay lúc đám người trận pháp tổng công hội quần tình xúc động phẫn nộ thì thấy một vị trưởng lão trận pháp tổng công hội gấp gáp đi tới, nói Đông Phương Ngọc và cao thủ Đông Phương thế gia tới chơi.
Thái Thượng trưởng lão Hoàng Hoành nghe xong, nói: “Tiểu tử này vừa mới cho thủ hạ đả thương Cổ Dược Phi, còn có mặt mũi tới.”
Có Thái Thượng trưởng lão suy đoán: “Có phải là đến nhận tội hay không?”
Trần Thiên Bằng trầm giọng nói: “Cho bọn họ vào.”
Hắn cũng muốn xem xem Đông Phương Ngọc có ý gì.
Không lâu sau, trưởng lão trận pháp tổng công hội mời bọn người Đông Phương Ngọc vào.
Đông Phương Ngọc và một đám cao thủ Đông Phương thế gia đến đại điện.
Trần Oánh chỉ một vị cao thủ bên cạnh Đông Phương Ngọc, nói với Trần Thiên Bằng: “Phụ thân, là hắn ra tay đánh lén, đánh trọng thương Cổ đại ca.”
Tất cả mọi người nhìn về phía vị cao thủ đó.
Đông Phương Ngọc lại ôm quyền cười một tiếng với Trần Thiên Bằng: “Tiểu chất tham kiến Trần bá bá.” Sau đó nói: “Nay tiểu điệt tới là muốn đề thân với Trần bá bá.”
Cầu hôn!
Tất cả mọi người của trận pháp tổng công hội ngẩn ngơ, lập tức ai cũng phẫn nộ.
“Ngươi nói cái gì? !” Trần Thiên Bằng hai mắt bốc hỏa mà nhìn chằm chằm vào Đông Phương Ngọc, ánh mắt đó như muốn bóp chết Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc làm như không nhìn thấy lửa giận của Trần Thiên Bằng, vẫn cười tủm tỉm nói: “Ta cầu hôn Trần bá bá, tiểu chất thích Trần Oánh tiểu thư, muốn kết hôn với Trần Oánh tiểu thư.”
“Mong rằng Trần bá bá cho phép.”
Trần Thiên Bằng không ngờ được là Đông Phương Ngọc lại vô sỉ đến mức này, vừa cho thủ hạ đánh Cổ Dược Phi bị thương nặng, quay đầu lại tới cầu hôn.
Hắn giận quá mà cười: “Đông Phương Ngọc, ngươi vừa cho thủ hạ ngươi đánh trọng thương trưởng lão của trận pháp tổng công hội ta, quay đầu lại tới cầu hôn, muốn cưới con gái của ta, ngươi cho là Trần Thiên Bằng ta là bùn nặn thành đúng không?”
Đông Phương Ngọc lại cười một tiếng: “Tiểu chất không có ý này, ta thật lòng với Trần Oánh tiểu thư.” Sau đó nói với người sau lưng: “Mang sính lễ lên.”
“Vâng, Thiếu chủ!” Người sau lưng Đông Phương Ngọc đáp, sau đó nhấc đồ tới.
Tổng cộng có mười mấy rương.
Đông Phương Ngọc cười nói với Trần Thiên Bằng: “Trần bá bá, trong này đều là đan dược thượng đẳng với rất nhiều thiên tài địa bảo trân quý.” Sau đó nói: “Phụ thân ta nói, chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày mai chính là tiên đạo đại điển, hôn lễ của ta và Trần Oánh tiểu thư chọn ngày mai đi.”
Mấy người Trần Thiên Bằng, Trần Oánh nhìn sính lễ được đưa lên, lại nghe Đông Phương Ngọc quyết định hôn lễ vào ngày mai, hoàn toàn không thương lượng, cho dù là Trần Thiên Bằng, Trần Oánh hay là Cổ Dược Phi và một đám cao thủ trận pháp tổng công hội đều lửa giận ngút trời.
“Trần bá bá, sính lễ ta đã đưa đến.” Đông Phương Ngọc không để ý đến sắc mặt khó coi của mọi người, cười nói: “Ta cáo từ trước, phụ thân ta nói, sau này, Đông Phương thế gia ta và trận pháp tổng công hội chính là một nhà.”
Nói xong, muốn rời khỏi.
“Dừng lại!” Trần Thiên Bằng gần như gầm lên, tiếng như tiếng sấm, cường giả đi ngang qua đều có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được lửa giận vô biên của Trần Thiên Bằng.
Trần Thiên Bằng lửa giận ngập trời, uy áp trên người tràn ra, pháp bào trên người không gió mà bay, hắn nhìn Đông Phương Ngọc: “Lấy đồ của ngươi đi đi, Đông Phương Ngọc, ngươi cho là ta không dám giết ngươi sao?”
Hắn thân là hội trưởng trận pháp tổng công hội, chính là đệ nhất nhân trận pháp thế giới Tiên Võ, trước kia, cho dù là Thái Vô cũng không dám bất kính với hắn, năm đó Đông Phương Tuyết đi bái phỏng hắn, vô cùng cung kính, bây giờ, Đông Phương Ngọc, một tiểu bối còn chưa tới Thánh Cảnh mà dám khiêu khích hắn như thế!
Hắn đang cực lực ức chế sát ý của mình.
Đông Phương Ngọc cảm nhận được sát ý trên người Trần Thiên Bằng, lại không sợ, cười nói: “Trần bá bá chớ giận, nếu ngươi giết ta, không chỉ có ngươi sẽ chết, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sẽ chết! Ta chỉ là một tiểu nhân vật còn chưa tới Thánh Cảnh, nhiều người như vậy muốn đền mạng cho tiểu nhân vật như ta, không đáng đúng không?”
Đông Phương Ngọc giống như đã tính trước được Trần Thiên Bằng không dám giết hắn, chậm rãi nói.
Hắn vừa cười vừa nói: “Trần bá bá, chắc chắn sau này Ngạo Thần tằng tổ ta sẽ thống nhất Tiên Võ, con gái của ngươi gả cho ta, không thiệt thòi.” Nói xong, cười rời đi.
Trần Thiên Bằng nhìn Đông Phương Ngọc rời đi, mấy lần muốn ra tay chụp chết nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trần Oánh nhìn Đông Phương Ngọc rời đi, tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, có chút bối rối, nói: “Phụ thân, ta không muốn gả cho Đông Phương Ngọc.”
“Oánh Nhi, ngươi yên tâm, cho dù phụ thân chết thì cũng sẽ không đồng ý.” Trần Thiên Bằng kiên quyết nói, nói xong thì hai tay vung lên, hất bay toàn bộ tất cả sính lễ Đông Phương Ngọc để lại ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận