Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 392: Chúng ta hãy tập trung xem kịch

Trịnh Vĩ cố ý vỗ tay gọi tốt, hơn nữa kêu rất lớn, khi hắn vỗ tay gọi tốt, vẫn không quên nhìn về phía bọn người Chu Thành, Khâu Linh Ngọc, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Mà bọn người Chu Thành, Khâu Linh Ngọc, Hồ Khả Hân nghe Trịnh Vĩ vỗ tay gọi tốt, đồng thời dùng ánh mắt đắc ý nhìn qua, đều giận dữ phẫn nộ.
Cánh tay Dư Khôn bị Hỏa Xà đánh trúng, mặc dù không có đánh trúng yếu hại nhưng cánh tay lại như bị nham tương sâu trong lòng đất luộc chín, đau đớn không thôi, thậm chí ngay cả kiếm cũng khó mà nắm chặt.
Lưu Tinh thấy thế thì cười lạnh, trường kiếm trong tay chém ra lần nữa.
Một kiếm này, vô số Hỏa Xà bay ra, những Hỏa Xà này như là thác nước phun ra, phô thiên cái địa, bao phủ không gian xung quanh Dư Khôn.
Dư Khôn sợ hãi.
“Đại Hải Vô Lượng!”
Toàn thân hắn xuất hiện từng con sóng lớn, hóa thành một cái biển lớn.
Biển cả gầm thét, phóng lên tận trời.
Nhưng vô dụng, vô số Hỏa Xà như là hoả tinh vẫn lạc, đánh vào biển lớn.
Mặt biển bị tạc bay.
Sóng lớn mãnh liệt bắn ra, Dư Khôn cũng bị oanh trúng, bắn ngược lại.
“Sư phụ!”
“Tông chủ!”
Đám người của Cửu Đỉnh Tiên Tông muốn xông lên.
Nhưng mà bọn họ vừa muốn xông lên thì bị một đám cao thủ Phi Vũ Các ngăn lại.
“Tiên Bảng khiêu chiến, người ngoài không thể nhúng tay, các vị muốn phá hư quy định của Tiên Điện sao?” Một vị lão tổ Phi Vũ Các nhìn đám người của Cửu Đỉnh Tiên Tông, cười lạnh nói.
Nhắc đến Tiên Điện, mọi người trong Cửu Đỉnh Tiên Tông nhất thời như bị tạt một chậu nước đá lớn, ngừng lại.
Trong Tiên Giới, Tiên Điện tuân theo ý chín đại Tiên Vương, nếu ai phá hư quy định của Tiên Điện, đó chính là làm trái ý chín đại Tiên Vương.
Ngay cả Khâu Linh Ngọc đang tức giận cũng ngừng lại.
Lúc này, thân hình Lưu Tinh lóe lên, đi tới trước mặt Dư Khôn.
Chỉ thấy Dư Khôn nằm trên mặt đất, toàn thân đã bị đốt cháy đen, tỏa ra mùi thịt chín.
Lưu Tinh thấy thế, rất là hài lòng với uy lực của Vô Cực Chi Hỏa của mình.
Đi tới trước mặt Dư Khôn, Lưu Tinh lạnh lùng nói: “Sự thật chứng minh, năm đó nếu ngươi không dựa vào gian lận thì ngươi hoàn toàn không thắng được ta, năm đó ta không cẩn thận mới thua ngươi, lần này sẽ không như vậy nữa.”
Nghe Lưu Tinh mặt dày vô sỉ nói năm đó là Dư Khôn gian lận mới thắng lần nữa, mọi người trong Cửu Đỉnh Tiên Tông không ai không trợn mắt.
Lưu Tinh đột nhiên một cước giẫm mạnh lên ngực Dư Khôn.
Dư Khôn phun ra một ngụm máu tươi.
Kim Hàn thấy thế thì trong bụng nở hoa.
Bây giờ, Dư Khôn đã bại, đại cục đã định.
Lâm Dịch Đào tiếp quản Cửu Đỉnh Tiên Tông đã thành chuyện chắc chắn.
Tránh sau lưng Kim Hàn, Long Ngạo thấy Dư Khôn đã bại, mừng thầm, cũng triệt để nới lỏng một hơi, lúc trước, hắn tiết lộ tin tức Chu Thành giết chết đám người Vương Hồng, Trương Như cho Kim Hàn, những ngày này, hắn vẫn luôn lo lắng bất an.
Bây giờ, Dư Khôn bại, Lâm Dịch Đào tiếp quản Cửu Đỉnh Tiên Tông, vậy thì không cần lo lắng vấn đề này.
Lưu Tinh dẫm ngực Dư Khôn, thấy đám người của Cửu Đỉnh Tiên Tông dùng ánh mắt giết người nhìn mình, cũng không để ý, cười nói: “Thế nào, các ngươi muốn cứu tiểu nhân vô sỉ Dư Khôn này?”
“Các ngươi muốn cứu, cũng không phải là không thể được, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội.”
Sau đó ánh mắt nhìn Chu Thành: “Tiểu tử, ngươi chính là đệ tử Dư Khôn mới thu? Nếu ngươi có thể đánh bại đệ tử ta, vậy ta sẽ thả sư phụ ngươi.” Sau đó chỉ Trịnh Vĩ.
Lúc đầu, đám người nghe Lưu Tinh nói cho bọn họ cơ hội, trong lòng trong vui mừng, đột nhiên nghe được Lưu Tinh nói muốn Chu Thành đánh với Trịnh Vĩ một trận, không khỏi biến sắc.
Đặc biệt là Khâu Linh Ngọc, trợn mắt: “Lưu Tinh, ngươi thật hèn hạ!”
Đệ tử của Lưu Tinh, Trịnh Vĩ là cao thủ Thần Tiên Cảnh thập trọng!
Mà Chu Thành mới gia nhập Cửu Đỉnh Tiên Tông hơn một năm, sao có thể là đối thủ của Trịnh Vĩ.
Lưu Tinh cho cơ hội này hoàn toàn là muốn làm cho Chu Thành khó xử, chính là đang trêu đùa mọi người.
Mọi người trong Cửu Đỉnh Tiên Tông tức giận nhìn Lưu Tinh.
Trịnh Vĩ đi lên, cười ha ha một tiếng, nhìn chằm chằm Chu Thành: “Tiểu tử, ngươi tên Chu Thành đúng không, nghe nói ngươi là độ thân cận max cấp gì đó, sao, không dám ứng chiến?”
“Ngươi đường đường là thiên tài trước nay Tinh Hải đại lục chưa từng có, chẳng lẽ là một con rùa đen rút đầu?”
Trịnh Vĩ và đám người Phi Vũ Các cười to.
Dư Khôn hét: “Chu Thành, hắn cố ý chọc giận ngươi, ngươi đừng ứng chiến, ngươi mới gia nhập Cửu Đỉnh Tiên Tông ta hơn một năm, hắn gia nhập Phi Vũ Các đã hơn hai mươi năm, cho dù ngươi không ứng chiến thì cũng không ai dám nói ngươi cái gì.”
Chu Thành nhìn Trịnh Vĩ cười đến có chút hung hăng ngang ngược, đột nhiên nói: “Được, ta ứng chiến.”
Tất cả mọi người khẽ giật mình.
Ngay cả Lưu Tinh, Trịnh Vĩ cũng có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên không ngờ được là Chu Thành sẽ đồng ý sảng khoái như vậy.
Dư Khôn gấp gáp nói: “Chu Thành, ngươi, không thể!”
Lưu Tinh cười ha ha: “Được, chỉ cần ngươi thắng đệ tử ta thì ta sẽ thả sư phụ ngươi, Lưu Tinh ta nói lời giữ lời!”
Chu Thành đi lên trước.
Khâu Linh Ngọc thấy thế không khỏi gấp ngăn Chu Thành lại: “Tiểu sư đệ, ngươi đừng đi, ngươi không phải đối thủ của hắn, đừng hành động theo cảm tính!”
Mặc dù nàng cũng rất muốn cứu sư phụ Dư Khôn, nhưng nàng biết Chu Thành đi lên cũng là uổng công, hơn nữa còn sẽ góp thêm Chu Thành vào!
Lưu Tinh muốn cho Chu Thành đánh với Trịnh Vĩ một trận, sợ là có âm mưu, thậm chí là muốn giết Chu Thành.
Chu Thành là hi vọng của Cửu Đỉnh Tiên Tông, tuyệt không được xảy ra chuyện.
“Sư tỷ yên tâm, ta không sao.” Chu Thành ra hiệu cho Khâu Linh Ngọc yên tâm, sau đó không do dự, đi tới trước Trịnh Vĩ.
Trịnh Vĩ thấy Chu Thành xuất chiến, nở nụ cười: “Được! Chu Thành, đừng nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, ta chấp ngươi một tay, ta chỉ dùng một cái tay giao thủ với ngươi, chỉ cần ngươi có thể đỡ được mười chiêu của ta coi như ta thua!”
Lưu Tinh nhướng mày, nhưng là cũng không có nói thêm cái gì.
Trịnh Vĩ chính là Thần Tiên Cảnh thập trọng, cho dù nhường Chu Thành một cái tay thì Chu Thành cũng không thể nào đỡ được mười chiêu, đừng nói mười chiêu, Chu Thành có thể đỡ được một chiêu hay không cũng không chắc.
Kim Hàn thấy Chu Thành muốn đánh với Trịnh Vĩ một trận, trong lòng càng vui vẻ.
“Kim sư huynh, đúng là trời giúp chúng ta, Chu Thành này đúng là muốn chết, vậy mà muốn đánh với Trịnh Vĩ một trận, hắn chết chắc! Phi Vũ Các giúp chúng ta diệt trừ Chu Thành, hoàn toàn không cần chúng ta xuất thủ.” Lâm Phi truyền âm cho Kim Hàn.
Kim Hàn gật đầu cười một tiếng: “Chúng ta tập trung xem kịch đi.”
Hắn thấy dáng vẻ lo lắng của hai nữ Khâu Linh Ngọc, Hồ Khả Hân, không khỏi tà mị cười một tiếng.
Hắn rất muốn nhìn xem khi Chu Thành chết trong tay Trịnh Vĩ, dáng vẻ đau lòng của hai nữ như thế nào.
“Ngươi xuất thủ trước đi.” Trịnh Vĩ đưa trái ra sau lưng, nói với Chu Thành, vẻ mặt rất tự tin.
Xem ra hắn định dùng một tay phải giao thủ với Chu Thành thật.
Trịnh Vĩ vừa nói xong, Chu Thành động.
Gần như là trong nháy mắt, Chu Thành đã đi tới trước mặt Trịnh Vĩ, mãnh liệt đấm ra một quyền, lập tức, trong đan điền Chu Thành, Tiên Nguyên bành trướng giống như là biển gầm, từ hữu quyền gầm thét tuôn ra.
Khi Tiên Nguyên của Chu Thành từ hữu quyền gầm thét tuôn ra, xung quanh khí lãng chấn động, không gian dừng lại, như là bị vật nặng khủng bố đánh trúng.
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều cảm nhận được lực lượng bành trướng, mênh mông từ hữu quyền của Chu Thành.
Lưu Tinh cảm nhận được, Trịnh Vĩ đứng gần cũng cảm nhận được.
Trịnh Vĩ vẻ mặt kinh hãi, chuyện này! Không phải Chu Thành mới gia nhập Cửu Đỉnh Tiên Tông hơn một năm sao? Sao lại có lực lượng như vậy được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận