Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 179: Thả chúng ta ra

Nhậm Hồng Phi vừa mới chém tới đỉnh đầu Chu Thành, đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh đầu Chu Thành xuất hiện hư ảnh khổng lồ, sau đó, uy áp kinh khủng giống như núi đổ xuống, trọng tâm không ổn định.
Hắn sợ hãi hoảng sợ nhìn Cửu Thải Côn Bằng pháp tướng to lớn sau lưng Chu Thành.
“Côn Bằng pháp tướng!”
Côn Bằng, chính là Thần Thú đứng đầu thiên địa.
Có thần điển ghi chép, có đầu Côn Bằng, từng một ngụm thôn phệ hết mấy trăm đầu Thần Long.
Đúng lúc này, đột nhiên, Côn Bằng pháp tướng sau lưng Chu Thành há miệng ra, lực thôn phệ kinh khủng sinh ra, khí tức xung quanh thiên địa một trận quay cuồng kinh khủng.
Dù là Nhậm Hồng Phi thân là cường giả Tôn cảnh nhất trọng hậu kỳ tối đỉnh, không thể chống lại khi đối mặt với sức mạnh thôn phệ đáng sợ này, cũng không cách nào ngăn cản được, ngay lập tức liền bị hút xuống.
Dù là Nhậm Hồng Phi thi triển Bất Động Như Sơn Công của Hồng Liên tông, cũng vô dụng.
Sau đó, làm cho Nhậm Hồng Phi hoảng sợ là, hắn phát hiện, hắn đan điền chân nguyên vậy mà không chịu khống chế của hắn theo khí lưu thiên địa bay ra, tuôn về hướng Chu Thành.
Đây là có chuyện gì? !
Côn Bằng?
Thôn phệ?
Nhậm Hồng Phi muốn giãy dụa, nhưng mà phát hiện hắn hoàn toàn bị giam cầm, căn bản là không có cách động đậy, chân nguyên toàn thân vậy mà đã hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn.
“Các ngươi còn không mau rat ay đi!”
“Mau giết Chu Thành!”
Nhậm Hồng Phi dưới sự hoảng sợ, giận dữ hét với các cao thủ Hồng Liên tông bên dưới đài thi đấu.
Đồng thời, Nhậm Hồng Phi quát lớn với gia chủ Dư gia, gia chủ Lôi gia Lôi Minh, cao thủ hoàng thất Trọng Hỏa vương triều: “Chu Thành giết ta, các ngươi cũng trốn không thoát đâu!”
Dưới tiếng gầm thét của Nhậm Hồng Phi, các cao thủ của Hồng Liên tông đã kịp phản ứng, nhao nhao phá không bay lên, phóng tới Chu Thành, đánh tới hướng Chu Thành.
Gia chủ Dư gia, Lôi Minh, Trọng Hỏa hoàng thất cũng đều lần lượt kịp phản ứng.
Lôi Minh nhìn Chu Thành trên đài thi đấu, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đầy sát ý, nghiêm nghị nói với đám người Lôi gia: “Ra tay đi!” Đầu tiên bay tới là một thanh cự tạ, mang theo uy thế kinh người hướng đánh tới Chu Thành.
Gia chủ Dư gia vốn đang do dự, thấy thế cũng đều nghiêm nghị kêu lên với đám người Dư gia: “Ra tay đi!” Dường như sau khi Lôi Minh ra tay, cũng lần lượt ra tay.
Gia chủ Dư gia giống như Dư Niên, dùng chính là kiếm.
Kiếm khí hóa thành một đầu Kiếm Long, đánh về phía Chu Thành.
Bọn người Trần Xung, Dương Hi nhìn thấy Lôi Minh, gia chủ Dư gia, mấy ngàn cao thủ Trọng Hỏa hoàng thất gần như đồng thời oanh sát hướng Chu Thành, đều là biến sắc.
Lúc bọn hắn đang cân nhắc xem có nên ra tay hay không, đột nhiên, bọn hắn liền nhìn thấy, cự tạ Lôi Minh oanh đến phía sau lưng Chu Thành bị phản chấn trở về, tốc độ không giảm, đánh trúng Lôi Minh.
Lôi Minh bị cự tạ đánh bay.
Mà lúc gia chủ Dư gia Kiếm Long oanh đến trước mặt Chu Thành, đột nhiên vỡ nát thành từng tấc từng tấc, như thể bị một lực mạnh làm tan vỡ.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là họ không thấy Chu Thành có động tĩnh gì.
Mà Lôi gia, Dư gia, lúc mấy ngàn cao thủ Trọng Hỏa hoàng thất vọt tới trước mặt Chu Thành, đột nhiên, Chu Thành quay đầu lại, há miệng, một sức mạnh cường đại như là núi lửa bạo tán ra, ngưng tụ thành tám cái âm phù huyền ảo.
Tám cái âm phù huyền ảo, mỗi một cái đều như một ngọn núi nhỏ, quang mang vạn trượng, xoay tròn bên trong, với tốc độ khủng khiếp đánh tới phía Lôi gia, Dư gia, mấy ngàn cao thủ của Trọng Hỏa hoàng thất.
Chỉ thấy Lôi gia, Dư gia, mấy ngàn cao thủ của Trọng Hỏa hoàng thất đều bị đánh bay.
Bắn ra Bốn phương tám hướng.
Kêu thảm thiết.
Nhìn thấy các cao thủ của Lôi gia, Dư gia, Trọng Hỏa hoàng thất trực tiếp bị oanh thành một đám huyết vụn.
Máu, bay lả tả.
Nhuộm đỏ xung quanh đài thi đấu.
Lôi Minh, gia chủ Dư gia đều bị mưa máu nhuộm đỏ.
“Long Thần Bát m!”
“Long Thần Bát âm xuất thần nhập hóa cảnh? !”
Bọn người Trần Xung, Dương Hi lần nữa kinh ngạc.
Đại thần thông Long Thần Bát âm tu luyện tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, khủng bố như vậy!
Mấy ngàn cao thủ của Lôi gia, Dư gia, Trọng Hỏa hoàng thất, vậy mà đều không tiếp nổi!
Phải biết những cao thủ này của Lôi gia, Dư gia, Trọng Hỏa hoàng thất, có rất nhiều cao thủ là vương cảnh thập trọng, thậm chí là cao thủ Vương cảnh thập trọng hậu kỳ đỉnh phong.
Ở phía xa trong đám người bọn người môn chủ Long Uyên của Thiên Long môn, Nam Minh Vương thấy thế, sắc mặt càng tái nhợt không máu.
“Chu Thành làm sao có thể mạnh như vậy!” Long Uyên nhìn Chu Thành sừng sững đứng trên đài thi đấu, giống như bị điên kêu lên.
Lúc trước khi tham gia tranh bá vương triều, Chu Thành không phải chỉ mới là Vương cảnh thất trọng sao?
Chỉ một hai tháng ngắn ngủi, vậy mà đã đột phá Tôn cảnh?
Tôn cảnh!
Hơn nữa là một Tôn cảnh ở cảnh giới ngưng tụ Chí Tôn Pháp Tướng, chiến lực khủng bố đến cực hạn.
Đầu tiên là Tưởng Bân bừng tỉnh, kéo Long Uyên, run rẩy nói: “Môn chủ, chúng ta nhanh, mau mau rời đi đi!” Hắn cố đè nén sợ hãi trong lòng xuống, ý định kéo Long Uyên rời đi, nhưng mà vừa mới quay người rời đi, đột nhiên, trên không trung, lôi điện màu tím đầy trời, vô số đao khí chém xuống.
Trong nháy mắt, liền chém trúng bọn người Long Uyên, Tưởng Bân, Nam Minh Vương.
Bọn người Long Uyên, Tưởng Bân, Nam Minh Vương đứng thẳng bất động ở đó.
Sau đó một giây sau, toàn bộ phân liệt ra, hóa thành vô số mảnh vỡ.
Mọi người xung quanh ai cũng kinh ngạc lui tán.
Người ra tay, tất nhiên là Chu Thành.
Sau khi Chu Thành dùng một chiêu Tử Điện Lôi Đao của Thiên Long môn giải quyết bọn người Long Uyên, Tưởng Bân, Nam Minh Vương, nhìn về hướng hai người Lôi Minh, gia chủ Dư gia.
Lúc hai người Lôi Minh, gia chủ Dư gia đang muốn hoảng sợ mà bỏ chạy, sức mạnh thôn phệ của Chu Thành liền bao phủ hai người lại, hai người quá sợ hãi, điên cuồng vận chuyển chân nguyên, muốn tránh thoát, nhưng mà căn bản là không làm gì cũng vô ích.
Hai người trong nháy mắt liền bị Chu Thành hút tới trước mặt.
Ngay sau đó, hai người giống như Nhậm Hồng Phi, hoảng sợ phát hiện đan điền chân nguyên của chính mình liên tục mất đi, tràn vào Chu Thành.
“Chu Thành, thả chúng ta, chúng ta cam đoan về sau sẽ không đối nghịch với ngươi!” gia chủ Lôi gia Lôi Minh nhịn không được kinh ngạc kêu lên.
Chu Thành hai mắt lạnh nhạt, ngược lại vận chuyển gia tăng Bắc Minh Thần Công.
Dưới sự thôi động của Bắc Minh Thần Công, sức mạnh thôn phệ của Côn Bằng pháp tướng lần nữa được tăng cường.
Chỉ nhìn thấy bọn người Nhậm Hồng Phi, Lôi Minh, gia chủ Dư gia những người khác tiếp tục khô cạn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mọi người thấy màn quỷ dị này, ai cũng sợ hãi.
Ngay cả các cao thủ của Hồng Liên tông, Lôi gia, Dư gia lúc trước công kích Chu Thành, bị Long Thần Bát âm của Chu Thành làm trọng thương cũng đều đều kinh ngạc, không dám bước lên trước.
Về phần Bắc Thần Dạ lúc trước từng ra tay với Chu Thành, cũng đều hãi hùng khiếp vía, chỉ cảm thấy hai tay làm sao lại không thể nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Cảm thấy cổ họng khô khô, chỉ cảm thấy tim như muốn từ ngực nhảy ra, hắn muốn chạy trốn, nhưng mà vừa rồi bọn người Long Uyên của Thiên Long môn bị Chu Thành chém giết tại chỗ, hắn khó mà xê dịch bước chân.
Ngay lúc Bắc Thần Dạ hãi hùng khiếp vía, đột nhiên, giọng nói Chu Thành lạnh lẽo vang lên: “Bắc Thần Dạ, ngươi lúc trước không phải muốn giết ta sao? Ra tay đi.”
Nghe được giọng nói của Chu Thành, Bắc Thần Dạ và các cao thủ của Bắc Thần vương triều chân mềm nhũn, kém chút nữa thì ngồi liệt xuống tới.
“Chu, Chu Thành huynh đệ.” Bắc Thần Dạ khó khăn mở miệng, mới mở miệng, liền có cảm giác muốn khóc.
Chu Thành nhìn lại, hai mắt như đao, Bắc Thần Dạ chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh thôn phệ khủng bố bao phủ, cả người bị ném lên không trung, giống như bọn người Lôi Minh, gia chủ Dư gia, bị Chu Thành hút tới trước mặt.
Cao thủ của Bắc Thần hoàng thất thấy thế, biến sắc, muốn ra tay, nhưng mà một người trong đó quát: “Dừng tay!”
Người mở miệng, chính là một vị cường giả Tôn cảnh khác của Bắc Thần hoàng thất ở hiện trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận