Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 496: Chẳng lẽ là Ngô Tất?

Ngụy Tiên Vương, Ngụy Ý! Chính là đệ tử đắc ý nhất của Thông Tâm Ma Viên, cũng là Tiên Vương có hy vọng đột phá đến cảnh giới Chúa Tể Cảnh nhất trong số những Tiên Vương của Ma Thần nhất tộc.
Sinh nhật trăm vạn năm của Ngụy Tiên Vương, có thể tưởng tượng được nó sẽ long trọng như thế nào.
Ngụy Tiên Vương Cung là cung điện mà Ngụy Tiên Vương Ngụy Ý tự chế tạo cho mình. Cung điện tọa lạc ở Trung Khư Đại Lục Thanh Vực, cách Tiên Điện Thanh Vực không xa.
Đến sinh nhật trăm vạn năm của Ngụy Tiên Vương, Ngụy Tiên Vương Cung phi thường náo nhiệt, vô số cường giả trong Thanh Vực đều vọt tới chầu mừng.
Mặc dù Ngụy Tiên Vương Ngụy Ý còn chưa phải là Chúa Tể nhưng bởi vì mối quan hệ với Thông Tâm Ma Viên cho nên địa vị còn cao hơn rất nhiều Điện Chủ Tiên Điện năm đó.
Cho nên, sinh nhật trăm vạn năm của hắn, gần như tất cả cường giả ở trong Thanh Vực đều tới. Có Tiên Vương của Ma Thần nhất tộc, có Tiên Vương các tộc đã gia nhập dưới trướng Ma Thần nhất tộc như nhân tộc, Long tộc, Hoàng Kim tộc.
Người thể tới tham gia sinh nhật trăm vạn năm của Ngụy Ý chỉ có cường giả Tiên Vương trở lên của các tộc. Riêng phi thuyền của thế lực khắp nơi đến đây chầu mừng thì đã có hơn mấy chục vạn!
Mấy chục vạn phi thuyền hiện đầy trên không thảo nguyên phía trước Ngụy Tiên Vương Cung. Từ xa nhìn lại, rất là hùng vĩ.
Hôm nay là sinh nhật trăm vạn năm của Ngụy Ý, nhưng mà Ngụy Ý lại ngồi xếp bằng ở trong mật thất, liếc nhìn công pháp bí tịch trong tay, càng xem càng cảm thấy vô cùng ảo diệu, hắn không khỏi đập án tán dương.
Bộ công pháp bí tịch đó là hắn tìm được trong một cổ tộc trong Thanh Vực, công pháp được ghi lại trong đó vô cùng ảo diệu.
Sau khi lật xem bí tịch công pháp một lần, Ngụy Ý khép bí tịch lại, trong lòng kích động bành trướng, có công pháp này, cơ hội đột phá Chúa Tể Chi Cảnh của hắn gia tăng rất nhiều.
“Sư phụ, hôm nay là sinh nhật trăm vạn năm của ngươi, bên ngoài đại điện, mấy người Thiên Đao lão tổ đã tới.” Lúc này, ngoài mật thất, đại đệ tử của Ngụy Ý cung kính nói.
Ngụy Ý cất kỹ bí tịch: “Được, ta biết rồi.” Sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, trên môi nở nụ cười tươi đi ra đại điện phía ngoài.
Trong đại điện, một đám Tiên Vương Thiên Đao lão tổ nhìn thấy Ngụy Ý thì đồng loạt đứng dậy ôm quyền chúc mừng.
Ngụy Ý tự nhận có hi vọng đột phá Chúa Tể, tâm tình rất tốt, gật đầu cười một tiếng với mọi người: “Các vị từ xa vạn dặm đến chúc, có lòng rồi.”
Thiên Đao lão tổ cười ha ha: “Sinh nhật trăm vạn năm của Ngụy huynh chính là đại sự trong Tiên Giới, chúng ta đến chúc là vinh hạnh của chúng ta.”
“Với thiên phú của Ngụy huynh, chắc chắn có thể bước vào Chúa Tể trong vạn năm!”
Những tộc trưởng các tộc, gia chủ, tông chủ khác cũng nhao nhao chúc mừng.
Lão tổ Thiên Sơn Long Trì Ngao Vân Phong phủ phục ở dưới đất bò lên, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Ngụy Tiên Vương đại nhân thiên phú vô song, sau này chắc chắn sẽ trở thành thập đại Chúa Tể Tiên Giới!”
Ngụy Ý cười ha ha: “Thập đại Chúa Tể thì ta không dám nhận.”
Lúc này, một vị Tiên Vương của Ma Thần nhất tộc tiến lên, cẩn thận bẩm báo cái gì đó cho Ngụy Ý.
Ngụy Ý nghe xong hai mắt trở nên lạnh lẽo.
“Ngụy huynh, đây là?” Thiên Đao lão tổ thấy thế thì không khỏi hỏi.
“Vừa mới có tin tức truyền đến, bên phía Tinh Hải Đại Lục có người phá hủy Tinh Hải Thành, giải cứu đám người trong Tinh Hải Đại Lục.” Ngụy Ý lạnh lùng nói.
Cái gì!
Tất cả mọi người đang có mặt ở trên đại điện không khỏi giật mình.
Tinh Hải Thành là tổng bộ của Ma Thần nhất tộc ở Tinh Hải Đại Lục, có vài vị Tiên Vương tọa trấn, còn có trăm vạn đại quân tinh nhuệ, bây giờ lại bị người phá hủy?
“Chẳng lẽ là Ngô Tất?” Lão tổ Thiên Sơn Long Trì Ngao Vân Phong suy đoán.
Có thể phá hủy Tinh Hải Thành, chỉ có Chúa Tể mới có thực lực này.
Bây giờ trong số những Chúa Tể thì chỉ có Chúa Tể Hỗn Độn Ngô Tất đang trốn. Những Chúa Tể nhân tộc khác lớp thì vẫn lạc lớp thì bị cầm tù.
“Ngô Tất.” Ngụy Ý lạnh giọng cười một tiếng: “Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại thôi, Ma Thần nhất tộc ta không cần mấy năm nữa thì có thể hoàn toàn thống trị chín vực Tiên Giới.”
Bên ngoài Ngụy Tiên Vương Cung, các phương cường giả tới chầu mừng vẫn lần lượt vọt tới.
Chu Thành và tiểu ngưu theo dòng người đi tới Ngụy Tiên Vương Cung.
Nhìn Ngụy Tiên Vương Cung vô cùng to lớn mỹ nữ như mây trước mắt, Chu Thành dửng dưng nói: “Ngụy Ý này rất biết cách hưởng thụ.”
“Sinh nhật trăm vạn năm của Ngụy Ý, đoán chừng hắn nằm mơ cũng không ngờ được là ngươi sẽ đến.” Tiểu ngưu trêu ghẹo, cười nói.
Chu Thành cười một tiếng, sau đó mới theo tiểu ngưu đi đến Ngụy Tiên Vương Cung.
Khi hai người đi tới bên ngoài Ngụy Tiên Vương Cung thì bị thủ vệ ngăn lại, muốn Chu Thành đưa thiệp mời ra.
“Ta không có thiệp mời.” Chu Thành lắc đầu.
Ngay lúc thủ vệ đó sầm mặt lại thì Chu Thành nâng tay bắn ra, thủ vệ đó lập tức bị oanh bắn ra ngoài, một cỗ lực lượng kinh người kéo hắn không ngừng bắn vào bên trong Ngụy Tiên Vương Cung.
Từng tòa kiến trúc trong Ngụy Tiên Vương Cung bị hắn bắn thủng.
Tiếng bình bình bình không ngừng vang lên.
Từng tòa kiến trúc bị bắn thủng từng cái lỗ.
Sau khi bắn thủng mấy trăm tòa kiến trúc thấy hắn bắn thẳng về phía đám người Ngụy Ý, Thiên Đao lão tổ đang ngồi ở trong đại điện.
Ngụy Ý đang ngồi nghe một đám cường giả bên dưới nịnh nọt mình thì đột nhiên nghe được một loạt tiếng bình bình bình cực lớn, hơn nữa nơi phát ra tiếng càng ngày càng gần thì không khỏi kinh ngạc.
Hắn đang muốn mở miệng hỏi thăm là chuyện gì xảy ra thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người bắn thủng cung điện phía trước, sau đó bắn thẳng tới chỗ hắn.
Mấy người Thiên Đao lão tổ cũng đều thấy được bóng người đang bắn thẳng tới, tất cả bọn họ đều giật mình.
Ngụy Ý không kịp nghĩ nhiều, hắn đứng phắt dậy đấm ra một quyền.
Đông!
Hắn đánh một quyền vào trong bóng người đó.
Nhưng hắn phát hiện bóng người đó hoàn toàn không giảm tốc độ, tiếp tục bắn thẳng tới chỗ hắn.
Ngụy Ý cảm thấy bất ngờ sau đó thì quá sợ hãi.
Hắn vừa muốn trốn tránh thì bị bóng người đang bắn thẳng tới đó đánh trúng.
Bọn người Thiên Đao lão tổ, Ngao Vân Phong sợ hãi nhìn Ngụy Ý bị oanh bay ra ngoài, đập vào bức tường lớn ở phía sau đại điện, tường lớn bị nện thủng.
Ngụy Ý bị tường lớn sụp đổ đè lên, lọt thỏm trong đống phế tích.
Đám cường giả Thiên Đao lão tổ, Ngao Vân Phong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Chuyện này chuyện này!
Nhìn Ngụy Ý bị đánh bay, bị vùi lấp, bọn họ ngẩn ra tại chỗ.
Lúc này, từng tiếng kêu thảm vang lên, bọn họ không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài, sau đó nhìn thấy một bóng người đang xuyên qua lỗ thủng chậm rãi đi tới.
Những cường giả Ma Thần nhất tộc xung quanh có ý đồ công kích hắn thì đều bị đánh bay.
Hoàn toàn không có ai có thể ngăn cản được bước chân của hắn.
Bên cạnh bóng dáng này còn có một con tử sắc tiểu ngưu.
Khi thấy rõ bóng dáng này, đám người Thiên Đao lão tổ, Ngao Vân Phong không có ai mà không giật mình kinh hô lên: “Chu, Chu Thành!”
Một số người không biết Chu Thành nghe xong thì đều kinh hãi.
Danh tiếng của Chu Thành, cho dù là đối với nhân tộc hay là đối với Ma Thần nhất tộc đều như sấm bên tai.
Ma Thần Chi Chủ Hồng Vô tự mình hạ lệnh bắt giữ hai người, một người là Chúa Tể Hỗn Độn Ngô Tất, một người chính là Chu Thành.
Trong ánh mắt sợ hãi của một đám cường giả, Chu Thành đi tới đại điện, Chu Thành nhìn thoáng qua bọn người Thiên Đao lão tổ, Ngao Vân Phong trong đại điện.
Ánh mắt Chu Thành dừng lại trên người Ngao Vân Phong một chút, Ngao Vân Phong sợ đến hồn phi phách tán, run rẩy nói: “Thủy, Thủy tổ đại nhân.”
Chu Thành không có mở miệng, trực tiếp một chỉ xuyên thủng Ngao Vân Phong, khi Ngao Vân Phong rơi xuống đất thì toàn thân đã trở nên huyết nhục mơ hồ, chỉ có đầu là còn giữ được hoàn chỉnh.
Bên trong đại điện, một đám cường giả cực kỳ hoảng sợ, không ai dám ra tay.
Năm đó Chu Thành đối chiến với Thông Tâm Ma Viên mà không bị thua, chuyện này đã truyền khắp Tiên Giới, ngay cả Thông Tâm Ma Viên cũng không làm gì được Chu Thành, những Tiên Vương bọn họ có ai dám ra tay chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận