Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 329: Lần thứ ba lĩnh hội Thượng Cổ Tiên Môn

Gầy không chở nổi người?
Chu Thành sững sờ.
Thiếu nữ đó lại cười lên như chuông ngần, sau đó theo đội ngũ đi xa.
Nhìn bóng dáng bọn người thiếu nữ đi xa, Chu Thành vỗ vỗ chiến mã, cười nói: “Có nghe hay không, người ta nói ngươi gầy không chở nổi người.”
Chiến mã phát ra một tiếng kêu ré, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn.
Chu Thành cười một tiếng, cưỡi chiến mã tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Sắc trời, dần dần tối xuống.
Chu Thành thấy phía trước, giữa sườn núi có một cái miếu hoang, cưỡi ngựa đi tới miếu hoang, không lâu sau đã đi tới miếu hoang, miếu hoang không người, miếu không nhỏ, chia hai tầng trong ngoài, tầng ngoại đã hoàn toàn rách nát, trên nóc nhà tất cả đều là lỗ thủng.
Chu Thành đi tới đại đường trong miếu, đại đường còn tốt, chỉ là giăng đầy mạng nhện, tượng Phật trong miếu đã bám đầy bụi.
Chu Thành phất tay một cái, thổi bay toàn bộ cát bụi trên đất, sau đó tìm chút củi khô xung quanh, săn giết một con hung thú trong núi, nổi lửa, bắt đầu nướng thịt thú, lập tức, mùi thịt tràn ngập.
Chiến mã nhìn chằm chằm thịt nướng trên đống lửa, miệng ngựa chảy nước bọt.
Chu Thành cười một tiếng, ném một miếng đã được nướng chín cho nó, sau đó lấy Thái Bạch Tửu ra uống.
Lúc này, bên ngoài lôi minh thiểm thước, cuồng phong gào thét, xem ra sắp có mưa to.
Sau đó, mưa rào xối xả.
Ngay lúc mưa rào xối xả, thấy mặt ngoài có một loạt tiếng chiến mã tê minh, sau đó là tiếng bước chân.
“Tỷ, cái miếu hoang này có ánh lửa, có người?”
“Thịt nướng thơm quá, còn có mùi rượu.”
“Đây là Thái Bạch Tửu?”
Đối phương đi vào miếu hoang.
Giọng nói này quen quen.
Không lâu sau, đám người đối phương đi vào nội đường miếu hoang.
Chu Thành nhìn thấy đối phương, có chút ngoài ý muốn, đó không phải là nữ hai ban ngày nói chiến mã mình gầy không chở nổi người sao, không ngờ được là sẽ gặp ở đây.
Chỉ là, rõ ràng đối phương đi trước mình, sao bây giờ lại lạc ở sau mình?
Lúc này, đám người đối phương cũng nhìn thấy Chu Thành, thiếu nữ trước đó thấy rõ là Chu Thành, bất ngờ, sau đó lại có chút kinh hỉ: “Hóa ra là thằng ngốc ngươi.”
Thằng ngốc?
Chu Thành trán bốc hắc tuyến, hình như nhìn mình cũng đâu có ngốc.
Thiếu nữ nhìn thấy Chu Thành lần nữa, có cảm giác như tha hương ngộ cố tri, cười nói: “Thằng ngốc, sao ngươi lại ở trong miếu hoang này, trùng hợp như vậy, ngươi muốn đi đâu?” Sau đó ngồi xuống bên cạnh đống lửa của Chu Thành, dường như rất quen.
Chu Thành nghe đối phương lại gọi mình là thằng ngốc, có chút cạn lời.
Lúc này, tỷ tỷ thiếu nữ lại nói: “Lan Nhi, chúng ta qua bên này ngồi đi.” Sau đó đi tới một góc khác trong miếu hoang, lệnh cho thủ hạ đốt lửa.
Thiếu nữ Lan Nhi nghe tỷ tỷ nàng gọi, có chút không tình nguyện đứng lên, sau đó đi tới bên cạnh tỷ tỷ nàng, ngồi xuống, sau khi nàng ngồi xuống, thấy chiến mã của Chu Thành đang gặm miếng thịt chín đó, dáng vẻ chít chít chít chít, vui lên, cười nói: “Con ngựa gầy này thật là đáng yêu.”
Bạch mã gầy nghe vậy, ngẩng đầu, hung hăng trừng thiếu nữ đó một cái, rống lên một tiếng.
Thiếu nữ Lan Nhi thấy thế thì bị chọc cho vui tươi hớn hở nở nụ cười: “Tỷ, ngươi xem, con ngựa gầy này thật thông minh, nó lại nghe hiểu ta nói.” Sau đó cười nói với Chu Thành: “Thằng ngốc, con ngựa gầy này ngươi mua ở đâu? Bán hay không?”
Chu Thành lắc đầu: “Con ngựa này ta không bán.”
Tỷ tỷ thiếu nữ hỏi Chu Thành: “Công tử muốn đi đâu?” Rõ ràng có ý tìm hiểu, mặc dù che giấu rất khá nhưng Chu Thành có thể nhìn ra được đối phương cảnh giác.
“Hoang sơn dã lĩnh như thế nào, công tử đi một mình?” Tỷ tỷ thiếu nữ lại hỏi Chu Thành.
Chu Thành sắc mặt bình tĩnh, nói: “Ta đi đâu, cũng đâu có liên quan gì đến cô nương?”
Một gã hộ vệ của đối phương nghe vậy, quát: “Tiểu tử, thành thật một chút, tiểu thư của chúng ta hỏi ngươi đi đâu, ngươi nên thành thật trả lời, nếu không.” Nói đến đây, trường kiếm trong tay nhấc lên.
Chu Thành cười nhạt một tiếng: “Nếu không thì như thế nào?”
Tên hộ vệ đó sầm mặt lại, trường kiếm trong tay muốn ra khỏi vỏ, tỷ tỷ thiếu nữ lại đưa tay cản lại, ngăn cản thủ hạ, sau đó nói với Chu Thành: “Ngược lại là ta đường đột, mong rằng công tử thứ lỗi.”
Chu Thành cũng không để ý tới đối phương, tự mình uống rượu.
Thiếu nữ Lan Nhi thấy bầu không khí có chút cương, cười nói: “Thằng ngốc, rượu trong tay ngươi uống Thái Bạch Tửu sao? Thái Bạch Tửu cũng ngon, ta cũng thích uống Thái Bạch Tửu.”
Thì ra, thiếu nữ Lan Nhi này cũng thích uống rượu.
Chu Thành lại có hảo cảm với thiếu nữ Lan Nhi hơn, cười cười: “Là Thái Bạch Tửu, ta còn có không ít, ngươi muốn ta đưa cho ngươi một vò.”
Nhưng mà tỷ tỷ thiếu nữ Lan Nhi lại cự tuyệt: “Không cần, đa tạ ý tốt của công tử.”
Chu Thành nghe vậy, coi như thôi.
Sau đó, thiếu nữ Lan Nhi tiếp tục trò chuyện với Chu Thành.
Mưa bên ngoài còn rơi, hơn nữa càng ngày càng lớn.
Bóng đêm, cũng càng thêm nồng đậm.
Tiếng đống lửa cháy đôm đốp, có chút đột ngột trong bóng đêm.
Chu Thành ngồi ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Mà một đám hộ vệ của đối phương lại thỉnh thoảng cảnh giác nhìn Chu Thành, chú ý đến động tĩnh xung quanh miếu hoang.
Nhưng một đêm vô sự.
Sắc trời dần sáng, mưa đã ngừng, tỷ tỷ thiếu nữ dẫn theo một đám thủ hạ rời khỏi miếu hoang, lúc rời khỏi đây, thiếu nữ Lan Nhi còn chào hỏi Chu Thành.
Đợi đối phương rời đi, Chu Thành cũng cưỡi ngựa gầy của mình tiếp tục đi đường.
Nửa ngày sau, Chu Thành đến di tích thượng cổ.
Di tích thượng cổ có nhiều hung thú, vì giảm bớt phiền phức, Chu Thành thả khôi lỗi Đế Cảnh ra để mở đường.
Với thực lực của Chu Thành bây giờ, đã hoàn toàn có thể phát huy thực lực của khôi lỗi Đế Cảnh.
Khôi lỗi Đế Cảnh, khi còn sống chính là một vị Đế Cảnh thập trọng đỉnh phong, mặc dù được luyện chế thành khôi lỗi, thực lực giảm đi nhiều nhưng đối phó Đế Cảnh thập trọng phổ thông vẫn dư xài.
Có khôi lỗi Đế Cảnh này mở đường, Chu Thành một đường lưu loát, đi tới trước Thượng Cổ Tiên Môn lần nữa.
Thượng Cổ Tiên Môn vẫn giống như ngày thường đứng sừng sững ở chỗ đó, giống như tuyên cổ bất biến.
Chu Thành xe nhẹ đường quen ngồi xếp bằng ở trước Thượng Cổ Tiên Môn, để khôi lỗi Đế Cảnh thủ hộ, bắt đầu lĩnh hội Thượng Cổ Tiên Môn một lần nữa.
Lần trước, Chu Thành đến lĩnh hội Thượng Cổ Tiên Môn là vừa đột phá Thánh Cảnh không được bao lâu, mà bây giờ đã là Đế Cảnh lục trọng, lĩnh hội Thượng Cổ Tiên Môn lần nữa, có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Lúc trước, hắn cảm thấy cái Thượng Cổ Tiên Môn này là một món thượng cổ Tiên Khí, mà bây giờ, hắn có thể khẳng định, cái Thượng Cổ Tiên Môn này chính là một món thượng cổ Tiên Khí.
Hơn nữa giống như Càn Khôn Quyển trong tay Thái Vô, là một món thượng cổ không gian Tiên Khí.
Về phần phẩm giai thì còn cao hơn Thái Vô Càn Khôn Quyển rất nhiều.
Chu Thành lĩnh hội, Thượng Cổ Tiên Môn giống như lần trước, bắt đầu hiển hiện từng đạo thượng cổ tiên văn.
Những thượng cổ tiên văn này càng huyền ảo hơn lần trước.
Ngày qua ngày.
Bất tri bất giác, Chu Thành đã tìm hiểu trước Thượng Cổ Tiên Môn một tháng.
Giống như lần trước, theo Chu Thành không ngừng lĩnh hội những tiên văn của Thượng Cổ Tiên Môn, theo Chu Thành không ngừng lĩnh hội những thượng cổ tiên văn này, chân nguyên với thần hồn của Chu Thành bắt đầu chậm rãi tăng lên.
Sau ba tháng.
Lúc đầu Đế Cảnh lục trọng đỉnh phong, bây giờ Chu Thành quang mang đại chấn, đột phá đến Đế Cảnh thất trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận