Võ Công Của Ta Quá Thần Kỳ Có Thể Tự Động Tu Luyện

Chương 233: Tần Hồng Vĩ bỏ chạy

Thần Hải Phong vốn đang lo lắng Chu Thành, sau khi nhìn thấy Tần Hồng Vĩ là cao thủ Đế cảnh khôi lỗi, nỗi lo lắng trong lòng, hoàn toàn buông xuống, hắn cười nói với Tần Hồng Vĩ: “Không nghĩ tới Tần huynh đệ có cơ duyên như thế.”
“Chu Thành này, lần này không thể lại để cho hắn chạy trốn.”
Tần Hồng Vĩ cười nói: “Hải Phong huynh yên tâm, họ Chu này, lần này hắn chắp thêm cánh cũng khó thoát, ta vừa mới dùng bí thuật lạc ấn khí tức ở trên người hắn, cho dù hắn ẩn thân cũng vô dụng.”
“Thật vậy ư.” Chu Thành nhìn Tần Hồng Vĩ cười to, vẻ mặt bình tĩnh: “Tần Hồng Vĩ, Đế cảnh khôi lỗi này cũng không dễ luyện hóa, với cảnh giới và thực lực của ngươi, không thể nào luyện hóa Đế cảnh khôi lỗi này.”
Bọn người Tần Hồng Vĩ khẽ giật mình, nhưng mà ngay lập tức Tần Hồng Vĩ cười nói: “Chu Thành, cho dù ta không cách nào luyện hóa hoàn toàn được Đế cảnh khôi lỗi này, nhưng mà đủ để giết chết ngươi.” Nói đến đây, nghiêm nghị nói với Đế cảnh khôi lỗi kia: “Giết hắn!”
Ngay lập tức, Đế cảnh khôi lỗi kia nhảy lên một cái, hướng vào đầu Chu Thành chém xuống.
Một kiếm khí vô song biến thành thác kiếm khí, trong nháy mắt chém tới đỉnh đầu Chu Thành.
Ngay lúc tất cả mọi người nghĩ là Chu Thành bị một kiếm này chém thành hai nửa, đột nhiên, ánh sáng toàn thân Chu Thành tăng vọt, từng đạo quang văn chống lên sừng sững .
“Thánh Vực!” bọn người Tần Hồng Vĩ, Thần Hải Phong, Vu Phượng nghẹn ngào.
Chu Thành không để ý đến bọn người Tần Hồng Vĩ, đại đao Bán Tiên khí trong tay chém về phía kiếm khí khôi lỗi.
Tiếng nổ vang lên dồn dập.
Một vụ nổ kinh ngạc nổ tung.
Chu Thành bị chấn động đến lùi lại phía sau, thẳng đến vài trăm mét bên ngoài, thật vất vả mới ngừng lại được.
Nhưng mà, trừ khí huyết có chút lưu động, cánh tay có chút đau buốt nhức ra, Chu Thành cũng không có bị thương.
Gặp Chu Thành tiếp nhận một kích Đế cảnh khôi lỗi mà không hề bị thương, mấy người Thần Hải Phong, Vu Phượng đều là chấn kinh.
Phải biết, đây chính là Đế cảnh khôi lỗi, cho dù là Tần Hồng Vĩ chưa hề luyện hóa hoàn toàn, thôi động lên, chi lực của một kích này cũng là cực kỳ khủng bố, thế nhưng mà, chỉ có thể đánh lui Chu Thành mà thôi.
Tần Hồng Vĩ sắc mặt khó coi, hắn nhìn chằm chằm Thánh Vực của Chu Thành.
Chu Thành này ngưng tụ được rốt cục là Thánh Vực gì.
Huyền Vũ Thần Thể của Chu Thành, phòng ngự đã dị thường, thế nhưng mà Thánh Vực mà Chu Thành ngưng tụ được trước mắt này, phòng ngự còn dị thường gấp 10 lần.
Hắn nhìn ra được, cũng chính bởi vì Thánh Vực của Chu Thành chống cự khôi lỗi của hắn đến chín thành sức mạnh, cho nên, Chu Thành mới có thể tiếp được một kích khôi lỗi của hắn mà không có bị thương.
Chu Thành sau đón lấy một kích của Đế cảnh khôi lỗi, trong lòng thả lỏng.
Quả nhiên, như hắn suy nghĩ, Tần Hồng Vĩ căn bản chưa hề luyện hóa Đế cảnh khôi lỗi này, ngay cả1% thực lực của Đế cảnh khôi lỗi đều không thể phát huy.
Nếu không thì, cho dù hắn chiến lực có mạnh hơn, cũng không thế ngăn cản được một kích của Đế cảnh khôi lỗi.
Sau khi xác nhận, Chu Thành không lùi lại mà tiến tới, chi đao trong tay một đao chém tới hướng Tần Hồng Vĩ.
Phi Tiên kiếm pháp biến thành đao pháp.
Chỉ gặp một đao này, giống như một đao Nhân Tiên.
Phiêu dật.
Không thể đoán trước, quỷ thần khó lường.
Một đao, giống như muốn cắt đôi thần hồn của người ta.
Tần Hồng Vĩ mặc dù đột phá Thánh Vực, nhưng là đối mặt với một đao này, cũng đều có cảm giác như muốn bị một đao chia ra thành vô số mảnh vỡ, sắc mặt hắn hoàn toán biến sắc, vội vàng thôi động Đế cảnh khôi lỗi ra tay.
Trường kiếm Đế cảnh khôi lỗi trong tay quét ngang, bị chấn động, một màn kiếm mạc xuất hiện.
Kiếm mạc này, giống như một bức tường kiếm có thể nhìn thấy được.
Phi Tiên Nhất Kiếm của Chu Thành đánh vào phía trên, tạo ra một âm thanh giòn giã.
Màn kiếm rung chuyển một lúc, nhưng cuối cùng nó vẫn không bị vỡ.
Dù là như vậy, Tần Hồng Vĩ cũng bị dọa đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, lỗ chân lông đều mở to.
Về phần bốn người Thần Hải Phong, Vĩnh Vô Song, Mặc Uyên, Vu Phượng từ lâu đã kinh ngạc lui đến xa xa, sợ bị sức mạnh của Chu Thành cùng Đế cảnh khôi lỗi giao thủ tác động đến.
Chu Thành một kích không thành, thân hình quay cuồng như là một trận gió lốc, tấn công vây quanh Tần Hồng Vĩ, Chu Thành cũng không hề công kích khôi lỗi, chỉ cần đánh chết Tần Hồng Vĩ, khôi lỗi liền tự sụp đổ.
Bởi vì Chu Thành cũng không đối chiến chính diện cùng khôi lỗi, mà chủ yếu giết Tần Hồng Vĩ, dù là Tần Hồng Vĩ có khôi lỗi che chở, dưới sự công sát mãnh liệt của Chu Thành, cũng đều bị một trận luống cuống tay chân.
Đao của Chu Thành dao nhanh như chớp, hết chiêu này đến chiêu khác, trong nháy mắt, đã ra đòn mấy chục đao, Tần Hồng Vĩ căn bản không có cơ hội hít thở.
Đứng ở xa, bốn người Thần Hải Phong, Vĩnh Vô Song thấy miệng đắng lưỡi khô.
Nhìn Tần Hồng Vĩ đỡ trái hở phải ,bị vây quanh nguy hiểm, hai người Vĩnh Vô Song Hắc Uyên nhìn nhau, đều nhìn ra sự không thể tưởng tượng nổi trong mắt đối phương.
Sau một trận trầm mặc, Hắc Uyên ôm quyền nói với Vĩnh Vô Song: “Vô Song huynh đệ, ta còn có chuyện quan trọng, phải đi trước đây.” Nói xong, cũng không đợi Vĩnh Vô Song mở miệng, liền phi thân lên, chớp mắt đã đi xa.
Vĩnh Vô Song chần chờ một chút, cũng đều ôm quyền cáo từ với Thần Hải Phong, nói có việc sau đó rời đi.
Sau khi Mặc Uyên, Vĩnh Vô Song rời đi, Thần Hải Phong do dự một hồi, cuối cùng cũng rời đi.
Tần Hồng Vĩ thấy ba người Mặc Uyên, Vĩnh Vô Song, Thần Hải Phong vứt bỏ mình mà đi, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Vu Phượng biết mình không còn hi vọng với Hồng Liên vạn năm, cũng phi thân rời đi.
Một lát sau, Tần Hồng Vĩ mất tập trung, Chu Thành dùng dao chém tới, Tần Hồng Vĩ không tránh kịp, bàn tay bị đao khí của Chu Thành gọt trúng.
Đau đớn một hồi, chỉ thấy bàn tay nắm phù bài của Tần Hồng Vĩ bị Chu Thành cắt đứt, rơi xuống mặt đất, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Tần Hồng Vĩ không quan tâm đến tay mình bị đau, tay kia lấy ra một lá bùa thần, nhanh chóng bóp nát nó.
Bị bóp nát trận pháp phù hóa hóa thành một tia sáng, bao phủ lại Tần Hồng Vĩ, một sức mạnh không gian bùng nổ, mang theo Tần Hồng Vĩ trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Chu Thành một đao chém xuống.
Chỗ trước kia Tần Hồng Vĩ đứng, bị chém ra một vết nứt to lớn.
Nhìn Tần Hồng Vĩ biến mất, Chu Thành hơi nhướng mày.
” Độn Phù Không Gian?”
Không nghĩ tới Tần Hồng Vĩ lại có Độn Phù Không Gian.
Độn Phù Không Gian, rất khó khắc hoạ, hiện tại, đã không có ai thể khắc hoạ được, chẳng lẽ là Tần Hồng Vĩ khi lấy được trong động phủ Đế cảnh khôi lỗi.
Lúc này, kiếm khí đánh tới, Chu Thành lách mình né tránh qua, tránh né công kích của Đế cảnh khôi lỗi, một tay nhiếp một cái, một tay đem phù bài rơi xuống đất thu vào trong tay.
Tần Hồng Vĩ vứt bỏ phù bài rời đi, hiện tại, hiện tại chỉ cần hắn xóa đi tinh thần lạc ấn mà Tần Hồng Vĩ nhãn hiệu trong đó, sau đó khắc vào tinh thần lạc ấn của mình, vậy hắn liền có thể khống chế Đế cảnh khôi lỗi.
Sau khi lấy phù bài, Chu Thành vừa né tránh công kích của khôi lỗi, vừa triển khai sức mạnh thần hồn, cảm ứng đến tinh thần lạc ấn Tần Hồng Vĩ bên trong phù bài, rất nhanh, Chu Thành đã tìm được Tần Hồng Vĩ tinh thần lạc ấn để tại trong đó.
Lúc này, Chu Thành thôi động chi lực thần hồn của mình, bắt đầu oanh diệt trừ tinh thần lạc ấn của đối phương.
Lúc này, bên trên khoảng không ngọn núi nào đó không người ở Thượng Cổ Tiên Môn, Tần Hồng Vĩ ngã xuống.
Một lúc sau, Tần Hồng Vĩ chật vật đứng dậy.
“Chu Thành, họ Chu kia, ta nhất định phải đưa ngươi chém thành muôn mảnh!” Tần Hồng Vĩ ngửa mặt lên trời gào thét.
Nhưng là hắn vừa nói xong, đầu óc tê rần một hồi, há miệng ra, phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa rồi, tinh thần lạc ấn hắn lưu tại bên trong phù bài bị Chu Thành xóa sạch sẽ, thần hồn nhận lấy phản phệ.
Tần Hồng Vĩ thần hồn bị phản phệ, biết Khôi Lỗi Phù Bài của mình rơi vào tay Chu Thành, trong lòng càng thêm hận hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận