Làm Công Tiên Tri

Chương 891: Đêm cuồng hoan

Chương 891: Đêm c·u·ồ·n·g hoan
Mười phút trôi qua, trên màn hình code vẫn chỉ có chưa đến năm hàng.
Người đàn ông trung niên trán đổ mồ hôi, lưng áo càng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vương Quốc Vĩ ngồi bắt chéo chân, vừa uống bia vừa nghiêm mặt nói:
“Viết đi, yêu cầu đơn giản như vậy cũng không viết được, công ty bỏ tiền thuê ngươi đến ăn không ngồi rồi à, để ta xem, trong vòng năm phút nữa mà ngươi không viết xong, đêm nay đừng hòng về.” “Đừng đừng đừng, đừng vậy mà, tiểu Vương…. Ta thừa nhận trước đây thái độ của ta với ngươi hơi không tốt.” “Ngươi cảm thấy đây là ân oán cá nhân?” Vương Quốc Vĩ lớn tiếng, vỗ bàn cái rầm, đau cả đầu nói.
“Đàm Vĩnh Lâm, sao ngươi có thể nghĩ như vậy, ta phê bình ngươi là vì tốt cho ngươi, là đốc thúc ngươi tiến bộ, đừng có nói với ta là không làm được, đây là cơ hội rèn luyện quý báu mà công ty cho ngươi, nhất định phải nắm chắc, hồi bằng tuổi ngươi, ta việc gì cũng tranh nhau làm đó.” Nói xong, Vương Quốc Vĩ lại quay sang giải thích với Lý Du và mọi người, “thường ngày hắn vẫn luôn vậy đó, cái kiểu đạo đức giả ấy, cứ như thật lòng nghĩ cho người khác vậy, lúc tôi mới ra trường cũng bị hắn dụ dỗ cho xoay vòng vòng.” “Hơn nữa cái gã này còn có tuyệt chiêu, nếu hắn muốn xử ngươi, nhất định sẽ không ra tay rõ ràng, mà sẽ chờ ngươi phạm sai lầm, dù là lỗi rất nhỏ cũng bị hắn nắm lấy rồi mượn đó làm cớ chỉ trích, thượng cương thượng tuyến.” “Tôi còn nhớ rõ có lần tôi dùng sai kính ngữ trong tin nhắn nội bộ, hắn phê bình tôi trước mặt mọi người những mười phút, nói chỉ có vậy tôi mới khắc sâu được.” “Haiz, ở chỗ làm việc sẽ có nhiều loại người thế này.” Hách Hiểu Hiểu và Trương Diên Lâm gật đầu phụ họa.
Đàm Vĩnh Lâm mồ hôi lạnh càng túa ra, “các ngươi, các ngươi còn trẻ, đừng vì nhất thời k·í·c·h· đ·ộ·n·g mà đi vào đường sai lầm….” “Ta cho ngươi lên tiếng à,” Vương Quốc Vĩ nói, “ngươi đúng là không có chút phép tắc nào ở chỗ làm việc hết.” “Ta, ta sẵn sàng xin lỗi ngươi vì chuyện trước kia,” Đàm Vĩnh Lâm vừa nói vừa thò tay vào túi quần, không ngừng móc ví ra.
“Cái này, vậy đi, ta đền tiền cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu cứ nói, không đủ ta còn có thể ra ngân hàng rút.” “Ngươi coi ta là gì, cướp bóc à?” Vương Quốc Vĩ cười khẩy, “ngươi không muốn viết code cũng được, vậy thì đi chơi bóng đi.” “Hả, cái gì?” Đàm Vĩnh Lâm có chút không hiểu.
Nhưng Vương Quốc Vĩ đã đứng dậy lảo đảo, “đi thôi, đi sân bóng, chỉ cần ngươi thắng được ta, ta sẽ thả ngươi.” Nói xong, hắn liền đi ra cửa.
Đàm Vĩnh Lâm nhìn hai người áo đen mặc tây trang đen, đeo kính đen không cảm xúc đứng bên cạnh.
Dù không muốn, nhưng vẫn đi thay giày thể thao.
Lý Du cùng Hách Hiểu Hiểu và những người khác đi theo phía sau, lúc xuống lầu Trương Diên Lâm ghé vào tai Lý Du.
“Ê, chúng ta có hơi quá không, nhỡ sau này Đàm Vĩnh Lâm báo cảnh sát thì sao?” “Không sao, bọn họ sẽ lo liệu.” Lý Du chỉ hai nhân viên PR mặt không đổi sắc đi phía trước.
Hắn vừa dùng hết một lần quyền lợi nhân viên, để thực hiện cái trò xây dựng đội nhóm đêm nay.
An Nghi Tâm lại quan tâm chuyện khác, cô đi cùng Vương Quốc Vĩ, “hả, anh uống nhiều vậy, còn chơi bóng có ổn không?” “Cô không hiểu.” Vương Quốc Vĩ lắc đầu, “tôi không phải tự tin vào bản thân, mà là tin vào lão Đàm, dù tôi có say mèm đi nữa, lão ta cũng không phải đối thủ của tôi.” Đàm Vĩnh Lâm hiển nhiên không tán đồng với lời giải thích của Vương Quốc Vĩ, khi hắn đến sân bóng, cảnh tượng hắn từng một mình đánh bại đối thủ mạnh để đoạt chức quán quân trong quá khứ chợt hiện trong đầu, khiến hắn tăng thêm tự tin.
Nhưng vì lo Vương Quốc Vĩ đổi ý, Đàm Vĩnh Lâm cẩn thận che giấu niềm vui, vẫn không ngừng tỏ ra yếu thế, “haiz, ta tuổi đã cao rồi, sao thắng được đám người trẻ như các ngươi chứ.” Mọi người đi đến sân bóng ở công viên gần đó, nhưng nơi này không còn cột bóng rổ, một người áo đen thuộc bộ phận PR tiến lên thương lượng với một đám thiếu niên đang chơi bóng, bỏ ra ba ngàn tệ mua lại quyền sử dụng bóng rổ và sân bãi của bọn họ.
Vương Quốc Vĩ ném bóng rổ cho Đàm Vĩnh Lâm, “ngươi công trước đi.” Đàm Vĩnh Lâm nhặt bóng lên, đập hai cái, “chúng ta thực ra không cần thiết….” “Ngươi lắm lời quá vậy, mau công đi!” Vương Quốc Vĩ thúc giục.
“Được thôi.” Đàm Vĩnh Lâm lắc đầu, một bộ khí phách tông sư, sau đó chỉ cần một động tác dẫn bóng dưới hông đơn giản, bóng đã đập vào cổ chân bay ra ngoài.
“Hả, cái này không tính.” Đàm Vĩnh Lâm vội kêu lên, “ta chỉ là thử tay trước thôi.” “Không tính cái rắm, đến lượt ta công.” Vương Quốc Vĩ chẳng hề chiều theo, đây có phải thi đấu của công ty đâu, hắn nói không tính thì không tính.
Sau đó đến lượt Vương Quốc Vĩ giữ bóng, nhưng vì hắn uống thật sự quá nhiều, chân cũng không được linh hoạt cho lắm, dứt khoát trực tiếp dựa vào Đàm Vĩnh Lâm, bắt đầu cõng đánh, ép vào dưới rổ.
Đàm Vĩnh Lâm tràn đầy tự tin, lần trước đại hội thể thao công ty, hắn còn đỡ được cả trung phong cao hai mét, chẳng lẽ lại không đỡ nổi tên nhà văn tự tử chỉ cao chưa tới mét tám Vương Quốc Vĩ.
Kết quả sau cú đối kháng, hổ khu Đàm Vĩnh Lâm chấn động, liền bị đẩy liên tiếp lùi về sau ba bốn bước.
Mà chưa kịp đứng vững, Vương Quốc Vĩ đã lại dựa lên, khiến Đàm Vĩnh Lâm ngã nghiêng ngả.
Cứ như vậy, Vương Quốc Vĩ ép lão lãnh đạo đến dưới rổ, dễ dàng bỏ bóng vào.
Đàm Vĩnh Lâm vịn đầu gối thở hồng hộc, chỉ mới vài hiệp phòng thủ ngắn ngủi mà hắn cảm thấy còn mệt hơn là đã đánh hết một trận.
Còn Vương Quốc Vĩ đã cầm bóng đi ra ngoài vạch ba điểm, chuẩn bị bắt đầu trận solo thứ hai.
Hắn cứ ném liên tiếp tám quả không vào, mãi đến quả thứ chín, vì cổ tay bị run mà ném hụt, mới đổi lại quyền cầm bóng.
Đàm Vĩnh Lâm chờ lâu như vậy, cảm thấy cuối cùng cũng có cơ hội, lúc này hắn cũng ý thức được mình có thể không đánh lại Vương Quốc Vĩ, chỉ mong bỏ vào được một trái, ít ra thua cũng không quá thảm.
Sau khi nhận bóng, Đàm Vĩnh Lâm không hề điều chỉnh mà trực tiếp ném luôn, quả bóng mang theo kỳ vọng rửa nhục vừa bay ra khỏi đầu ngón tay đã bị một bàn tay lớn hất bay đi.
“Mẹ nó, đã muốn block ngươi từ lâu rồi, mỗi lần xuất chiêu đều chuẩn bị lâu như vậy, động tác chậm rì, muốn phối hợp ngươi diễn cũng không dễ dàng.” Vương Quốc Vĩ được dịp bộc phát cảm xúc, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, lại hét lớn, “lại đến!” Đàm Vĩnh Lâm ngây ra, dường như vẫn có chút không hiểu tại sao kỹ thuật dẫn bóng của mình lại đột nhiên thoái hóa đến vậy, rõ ràng trước đây còn có thể một mình 1 chọi 5 trên sân bóng một cách dễ dàng.
…..
Lý Du đợi Vương Quốc Vĩ đánh đã ghiền, mới lại lái xe đi tìm Trương Diên Lâm và cấp trên trước đây của hắn.
Một đoàn người cứ như vậy chạy xe trong thành phố đêm, đi khắp nơi gây chuyện thị phi, những nơi đi qua đều náo loạn tưng bừng.
Mãi đến rạng sáng mới "hỏi thăm" xong tất cả các ông chủ, Lý Du sau đó lái xe đưa từng người về nhà, bảo bọn họ ngày mai không cần đi làm, rồi bản thân cũng quay về chỗ ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận