Làm Công Tiên Tri

Chương 652: Cái gì anh đức?

Chương 652: Cái gì là anh đức? Đội quân Dực tộc kia lúc mới bắt đầu trong vài ngày thì khí thế hừng hực, nhưng theo thời gian trôi qua, thế công của bọn chúng cũng bắt đầu chậm dần. Nguyên nhân chủ yếu là do bọn chúng bay thẳng từ Bàng Giải Giác đến Sư Tâm bảo, tốc độ thì nhanh nhưng lương thảo và quân nhu thì không theo kịp. Lương thảo thì còn dễ giải quyết, bọn chúng có thể tập kích càn quét các thôn xóm lân cận để thu hoạch, nhưng quân nhu, đặc biệt là nhựa thông và các vật dễ cháy để phóng hỏa thì không dễ kiếm như vậy.
Garth, vị hoàng đế mới, trong thời gian chờ đợi địch nhân cũng không phải không có việc gì làm, hắn còn cho người chặt sạch cây cối trong vòng ba mươi dặm. Làm như vậy thì dù muốn nhặt cành cây, đám Dực tộc cũng phải bay ra ngoài ba mươi dặm, khiến cho bọn chúng tiêu hao nhiều hơn. Hơn nữa, Garth còn chuẩn bị một bất ngờ khác cho chúng. Hoàng đế đế quốc đã cho giải tán hai đội kỵ sĩ hoàng gia thứ hai và thứ ba, chia thành các đội nhỏ bốn người, phân tán trong rừng cây xung quanh, như vậy có thể tránh bị phát hiện nhiều nhất. Một khi Dực tộc đáp xuống mà xung quanh lại có đội quân nhỏ của đế quốc thì rất dễ bị tập kích. Đương nhiên, nếu như đội quân nhỏ của đế quốc lộ diện thì chúng cũng sẽ bị Dực tộc vây công.
Dựa trên số lượng thương vong của hai bên trong mấy ngày qua, số người chết của cả hai phe là gần bằng nhau, mỗi bên đều có khoảng một trăm người bỏ mạng. Nhưng vấn đề là tổng số quân Dực tộc chỉ khoảng hơn 10 ngàn người, nếu cứ tiêu hao lẫn nhau như vậy thì phe thua thiệt hơn chắc chắn vẫn là bọn chúng. Đây cũng là lý do tại sao hỏa công tuy có hiệu quả nhưng đám Dực tộc lại ngừng lại.
Tình hình chiến sự tạm thời rơi vào bế tắc như tiên đoán của Romero. Nỗi lòng lo lắng của Irea cũng được thả lỏng phần nào. Ngoài việc nghe đài phát thanh vô tuyến mỗi ngày, nàng cũng dồn sự chú ý trở lại lãnh địa của mình.
Nữ lãnh chúa Thỏ hiện giờ rất may mắn, trước đó Lý Du đã bảo nàng tích trữ không ít lương thực, lại còn tranh thủ lúc Tây Cảnh vừa được mùa lớn, giá lương thực đang rẻ. Nhìn thấy tình hình bắt đầu rung chuyển, giá lương thực cũng nhanh chóng tăng theo. Nữ lãnh chúa hiện tại không cần làm gì, chỉ cần sang tay thôi là có thể kiếm lời một nửa so với giá mua vào. Đáng tiếc là bên nàng lượng lương thực nhiều, số miệng ăn cũng nhiều. Chuyến đi Vương Đô trước đã mang về hơn hai vạn dân mới, hiện tại lại thêm 10 ngàn tù binh, lượng lương thực tích trữ cũng chỉ vừa đủ dùng. Khoản tiền này không thể kiếm lời được, thế là Thỏ tiểu thư chỉ đành chuyển ánh mắt sang đám người lùn, nghĩ xem làm sao để bọn chúng nhả ra gấp bội những gì đã ăn.
Nàng vốn định đưa hết đám người lùn đi đào quặng, nhưng vì đội quân Dực tộc đột ngột xuất hiện, Bàng Giải Giác thất thủ rồi sau đó Sư Tâm bảo bị bao vây, nên nữ lãnh chúa quyết định tạm thời chia một nửa đám người lùn đi đào địa đạo. Không cần phải đào phức tạp như trong phim, ít nhất cũng phải làm sao để dân trong thành có chỗ ẩn nấp khi bị tập kích.
Thỏ tiểu thư đích thân xuống hiện trường đốc thúc công việc đào hầm. Còn bên mỏ quặng thì giao cho cô nàng, Alisa. Sau khi sôi nổi làm việc cật lực nửa tháng, buổi chiều tà nữ lãnh chúa đi đến thành tây để kiểm tra tiến độ công trình, thì thấy một người lùn chống nạnh đứng ở miệng hầm, vừa nhìn vừa lắc đầu. Lúc đầu, Thỏ tiểu thư còn tưởng có người lười biếng không chịu làm việc, đứng đó ngó nghiêng, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy gáy người lùn kia không có dấu của tù binh.
Giữa các quốc gia trên đại lục Bratis luôn có sự giao thương qua lại, và cũng có một số người từ các nước khác đến định cư ở Hồng Sư đế quốc vì nhiều lý do. Những người này ở lâu còn sinh lòng yêu mến nơi này, đế quốc cũng đón nhận họ và cho họ thân phận công dân. Tây Cảnh cũng có không ít người lùn như vậy. Kể từ trận chiến ở dãy núi Long Tích, tình cảnh của họ trở nên khó khăn hơn.
Tuy nhiên, Thỏ tiểu thư không giận chó đánh mèo lên họ, chỉ là để phân biệt những tù binh đó với những người lùn bình thường này, đồng thời cũng để ngăn đám tù binh người lùn trộm trốn, nàng đã đánh dấu lên sau cổ của bọn chúng. Theo truyền thống của Tây Cảnh, có một số lãnh chúa dùng bàn ủi in dấu lên người tù binh, nhưng Thỏ tiểu thư thấy việc này có hơi tàn nhẫn và một khi đã in dấu thì đó là dấu cả đời. Vì vậy, nàng đã đi hỏi Lý Du xem có cách nào khác không. Đúng lúc [Ếch Xanh Bảo Vệ Môi Trường] kiếm được một con dấu, lúc đó Lý Du không suy nghĩ nhiều, liền cho nữ lãnh chúa một lọ thuốc nhuộm tím Gentian, bảo nàng đi tìm Clara lấy con dấu rồi cùng dùng.
Kết quả, khi nhà tiên tri của Song Hưu giáo nhớ lại chuyện này thì đã muộn. Lý Du phát hiện sau cổ đám người lùn có thêm một đám con dấu tròn. Phía trên là Công ty TNHH Thực phẩm Đại Phát huyện Hải Phong, ở giữa là ngày 26 tháng 5 năm 2016. Phía dưới là bốn chữ lớn "Kiểm nghiệm hợp cách". Kiểu dáng nhìn vô cùng quen mắt.
Nhưng sự đã rồi, Lý Du cũng không tiện nói gì thêm, chỉ dặn dò nữ lãnh chúa là cứ khoảng nửa tháng đóng dấu thêm một lần, vì mồ hôi và dầu nhờn sẽ khiến dấu bị phai màu, thậm chí biến mất. Tuy nhiên, việc này ngược lại làm đám người lùn trở nên ngoan ngoãn hơn. Bởi vì khi bọn chúng nghe nói dấu tím sau cổ, là do nhà tiên tri của Song Hưu giáo, người đã làm bầu trời bốc cháy và triệu hồi cột sáng cùng đàn chuột khắp đồi núi tạo ra, thì đồng loạt cho rằng đó là một loại pháp trận luyện kim bí ẩn và đáng sợ. Một khi đã bị pháp trận khống chế thì không còn cách nào chạy trốn, nếu không thì cho dù trốn đến đâu cũng sẽ bị tìm thấy, thậm chí còn bị nổ tung thân xác mà không rõ lý do.
Là người trong cuộc, Lý Du cũng không biết tin đồn này từ đâu ra, nhưng đám người lùn truyền nhau có bài bản hẳn hoi, ai cũng tin không mảy may nghi ngờ. Tóm lại, người này gáy không có dấu, chắc hẳn không phải là một thành viên trong 10 ngàn nô lệ. Nhưng thấy hắn đứng ở đó lâu như vậy, Irea cứ nghĩ rằng hắn thấy đồng bào của mình chịu khổ thì trong lòng khó chịu, nên nàng chủ động nói:
“Là người của các ngươi gây ra chiến tranh trước, bọn họ phải rơi vào cảnh này cũng là đang chuộc tội cho những sai lầm trước đây của mình.”
“A?” Người lùn kia dường như giật mình, quay lại nhìn chằm chằm Thỏ tiểu thư một hồi, lát sau mới lên tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, đó là quả báo của bọn chúng.”
“Nhất cái gì?”
“Trừng phạt đáng tội.”
“Cái gì anh đến?”
Trong khoảnh khắc đó, nữ lãnh chúa hoài nghi có phải người lùn này đang cố tình trêu nàng không, giọng nói của nàng đâu có nhỏ, mà tên này nhìn cũng không có vẻ gì là già, lẽ nào không nghe thấy sao. Nhưng rất nhanh, nàng lại thấy Clara từ phía đối diện chạy đến, vừa chạy vừa gọi: "Tước sĩ Irea."
"Marie, là cô sao, cô đến lúc nào vậy?" Thỏ tiểu thư chào hỏi.
“Ừ, khoảng giữa trưa, ta dẫn mấy học sinh đến đây học tiết xã hội học,” Clara vừa nói vừa thở hổn hển.
"Học sinh," nữ lãnh chúa nghĩ đến điều gì đó, nàng nói trở lại, nàng vừa nãy đã thấy người lùn trước mắt trông quen quen, đến bây giờ cuối cùng cũng nhớ ra. Người này hình như là Tòng Giả mới của Song Hưu giáo, sở dĩ ra dạng này là vì đang mượn thân thể của người lùn có biệt hiệu Nham Cự Phủ. Nói ra thì trước đây hai người đã từng gặp nhau, nhưng với Thỏ tiểu thư, đám người lùn đều trông na ná như nhau, lại thêm Hà Triều Dương thay quần áo khác, nên nữ lãnh chúa mới không nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận