Làm Công Tiên Tri

Chương 578: Lông mày hạt đậu thiếu nữ

Matt còn muốn nói thêm điều gì đó, thì cửa phòng phía sau đã bị người đẩy ra. Shelley từ bên trong đi ra, "Tước sĩ Ivan sao lại mời chúng ta đi dự tiệc?"
"Bởi vì đại nhân Ivan là anh họ của đại nhân Durham, hắn luôn mong muốn các ngươi có được sự chăm sóc tốt nhất." Người đến nói.
"Vậy Ivan tên kia còn đuổi phu nhân cùng tiểu thư ra khỏi tòa thành?" Đội trưởng hộ vệ trừng mắt giận dữ nói.
Thấy hai người lại muốn cãi nhau, Shelley thở dài, nhìn về phía người tới, "Garrison, ngươi nói thật cho ta biết, rốt cuộc Ivan tước sĩ vì cái gì bỗng nhiên gọi mẹ con ta đi?"
"Bởi vì tước sĩ Irea nghe nói các ngươi ở đây, muốn gặp các ngươi một chút."
"Irea, quán quân đại hội luận võ lần này?!" Shelley có chút giật mình, đại hội luận võ nàng cũng có đi xem, đối với vị nữ lãnh chúa có biểu hiện kinh diễm kia không hề lạ lẫm, danh tiếng của người này hiện giờ tại Bratis có thể coi như là nổi tiếng.
Nhưng điều Shelley không hiểu chính là, vì sao Irea muốn gặp nàng và Imel, giữa hai bên có thể nói là không có chút liên hệ nào.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất là, Irea đến từ Vương Đô, kể từ khi Durham bị bắt, Shelley luôn mang lòng cảnh giác với tất cả mọi người hoặc sự việc đến từ Vương Đô.
Nàng lo lắng rằng Irea là do Garth phái tới để bắt, thậm chí là người bí mật xử quyết nàng và Imel.
Dù nơi này là lãnh địa của Ivan, nhưng Shelley không cảm thấy anh họ vong phu này sẽ vì nàng mà mạo hiểm đắc tội với hoàng đế mới để che chở.
Chỉ có thể nói rằng Durham tuy là người chính trực, võ nghệ cao cường, nhưng ánh mắt nhìn người lại không ra gì, trước thì bị Cornelia phản bội, sau lại nhìn nhầm Ivan.
"Xin ngài thay ta cảm ơn ý tốt của đại nhân Ivan, nhưng mà ta và Imel đã ăn cơm trưa rồi, cho nên......" Shelley còn chưa nói hết, tiếng con gái đã vang lên từ trong nhà, "Mẹ, chúng ta rõ ràng còn chưa ăn cơm mà, Matt bọn họ chỉ tìm được một ít bánh mì đen cứng như đá, còn có cá xông khói thối hoắc, bây giờ ngửi thấy mùi đó ta đã muốn nôn."
"Quá tốt rồi, trong bữa tiệc trưa lần này sẽ có gà nướng tươi non nhiều nước, bánh nhân thịt hươu thơm ngào ngạt, bánh tart trứng mật ong, còn có cháo sữa bò lúa mì nóng hổi cùng rượu thuốc ngọt quý giá của đại nhân Ivan." Garrison mỉm cười nói, "bây giờ mọi người đều đang chờ các ngươi qua."
"Vậy chúng ta còn chờ cái gì nữa, mẹ?" Imel không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Những thứ này ở Vương Đô không nói tới là hiếm lạ, trước đó Imel cũng không cảm thấy chúng có bao nhiêu ngon, nhưng sau khi đã nếm qua hương vị của bánh mì đen và cá xông khói, còn có canh đậu Hà Lan nhạt nhẽo vô vị.
Bây giờ nàng thật sự vô cùng nhớ những món ăn thường ngày đó.
Nhưng khi Imel ngẩng đầu lên, lại phát hiện sắc mặt mẫu thân có chút trắng bệch.
Còn đội trưởng hộ vệ Matt cũng đã đặt một tay lên chuôi kiếm, dường như tùy thời chuẩn bị rút kiếm.
Chỉ có Garrison vẫn mang vẻ nhẹ nhõm như cũ, hắn chỉ nói một câu, "Nơi này là lãnh địa của đại nhân Ivan."
Shelley cảm thấy chìm xuống, sau đó rất nhanh lại dâng lên một cảm giác bất lực, bởi vì nàng biết Garrison nói là sự thật.
Chuyện này nàng ngay từ đầu đã không có quyền lựa chọn.
Thế là Shelley cũng không tìm cớ gì nữa, gật đầu nói, "Được, ta sẽ đi theo ngươi tham gia tiệc trưa, nhưng mà Imel......"
"Imel cũng muốn cùng đi, sao ngài có thể một mình hưởng thụ mỹ thực, lại bỏ lại con gái yêu dấu của mình ở đây đói bụng được." Giọng điệu Garrison không cho phép nghi ngờ.
Sắc mặt Shelley trắng bệch hoàn toàn, Matt ở một bên cũng nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên bàn tay phải của hắn.
"Ta cũng muốn đi!"
Garrison cũng không từ chối, chỉ nói, "Chúng ta mau lên đường đi, đừng để các vị khách chờ sốt ruột."
Shelley cùng con gái trở về phòng, thay một thân lễ phục, sau đó ngồi vào xe ngựa mà Garrison đã chuẩn bị, Matt thì cưỡi ngựa hộ tống một bên.
Mấy người rất nhanh đã đến bên ngoài thành của Ivan.
Shelley vén cửa sổ xe lên, nhìn qua, chỉ cảm thấy lá cờ chó săn phía trên cửa thành kia thật chói mắt.
Gia tộc Betak nổi tiếng về sự trung thành, nhưng hành động của Ivan lại hoàn toàn không liên quan đến hai chữ đó.
Xe ngựa từ từ dừng lại trên bãi đất trống bên ngoài lâu đài. Matt tiến lên, giúp đỡ Shelley và Imel xuống xe.
Lần nữa trở lại lâu đài, Imel có vẻ hơi hưng phấn, đặc biệt là vừa nghĩ đến việc sắp được ăn những món ngon đó, thiếu nữ không nhịn được nuốt nước miếng, bụng của nàng lúc này cũng kêu lên một tiếng bất mãn.
Gương mặt xinh đẹp của Imel ửng hồng, hai tai thỏ trên đầu rung rung, cũng may âm thanh kia ngoại trừ mẹ cùng đội trưởng hộ vệ ra thì không ai khác nghe thấy.
Một thị nữ thân hình đẫy đà, xinh đẹp bước ra, dẫn ba người đi về phía sảnh yến tiệc ở lầu hai.
Ở đó, Imel gặp chú Ivan đang ngồi ở vị trí chủ tọa, cùng một bóng hình hơi quen mắt bên cạnh hắn.
Ánh mắt Imel lập tức sáng lên, "Tước sĩ Irea, trời ạ, thật sự là ngài! Ta là tử trung của ngài, những trận đấu của ngài ta không bỏ sót một trận nào, dáng vẻ anh dũng của ngài trên đấu trường làm người ta khắc sâu ấn tượng, thật hy vọng ta cũng có thể dũng mãnh bất khuất như ngài!"
Nữ lãnh chúa cũng đang quan sát ba người mới đến, nam nhân kia cơ bắp rắn chắc, ánh mắt cảnh giác, không ngoài dự đoán chính là đội trưởng đội vệ sĩ hộ tống Shelley và Imel tới đây.
Ngoài ra, còn có một người vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, phong thái vẫn còn đó một quý phu nhân, khi còn trẻ bà nhất định là một mỹ nhân, có điều lúc này sắc mặt bà có chút tiều tụy, trong mắt có nỗi lo lắng mơ hồ, hẳn là vợ của Durham, Shelley.
Đến mức thiếu nữ kia, đôi tai thỏ màu đen, đôi mày hạt đậu, giống như Ngự Lâm Thị vệ trưởng được khắc từ một khuôn vậy. Chắc chắn chính là Imel, con gái duy nhất của Durham.
Nghe Imel nói vậy, Irea cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện, "Không sai, là ta."
"Còn có ngài," Imel lại chuyển ánh mắt sang Lý Du ở một bên, "người nước ngoài khoác áo đen kỳ lạ, luôn ở bên cạnh tước sĩ Irea.
"Ngài chính là người phát ngôn của Thứ Bảy vĩ đại ở nhân gian, người gieo rắc kỳ tích, tiên tri thần bí Merlin của giáo phái Song Hưu phải không?
"Ta nghe cha ta kể, ngài dùng một loại ngôn ngữ lạ lẫm chưa từng xuất hiện trên đại lục, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta nghe hiểu ý ngài, thật là quá thần kỳ."
Nhắc tới cha, thiếu nữ dường như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt không khỏi ảm đạm xuống.
"Cha của ngươi là một người đáng kính." Lý Du nói.
Ivan lại không quá muốn nhắc tới người anh họ này, hắn khoát tay áo, nói với ba người Shelley.
"Tốt tốt, các ngươi nhanh vào chỗ đi, rốt cuộc người đã đến đủ rồi, Dorian, mau cho người bưng thức ăn lên đi, cảm tạ chư thần, bây giờ rốt cuộc chúng ta có thể bắt đầu ăn rồi, ta đói đến mức có thể nuốt trôi một con bò."
"Vâng, thưa đại nhân." Tổng quản tòa thành Dorian khom người đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận